Còn về tổng chỉ huy, tạm thời Thiện Bản Thanh vẫn chưa xác định. Mà Chu Địch có thể làm đại đội trưởng, phần lớn nguyên nhân là vì Chu Ngọc Thanh đã bỏ ra rất nhiều tiền, đây mới là mấu chốt.
Nghe lời Chu Ngọc Thanh nói xong, Đoạn Vân Phi không đáp lại, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.
Lương Phú tuy chỉ là một thị trưởng, nhưng phải biết thành phố Tân Hải không giống các thành phố khác.
Đó là một trong hai đặc khu kinh tế quan trọng của Hoa Hạ, Tân Hải và 'Thượng Nhiêu, vẫn luôn là phương hướng chỉ đạo của toàn bộ nền kinh tế Hoa Hạ. Chu Ngọc Thanh lại coi thường, thực sự khiến ông ta thầm than trong lòng, không có tầm nhìn quả là một điều đáng buồn.
Bên này Mã Hiểu Lộ cũng là một kẻ kỳ quặc, Mã Mật Phong còn biết trò chuyện với Lương Phú về mấy chuyện kinh doanh, dù sao tìm hiểu một số chính sách mới nhất của chính phủ đối với người làm ăn như họ, chỉ có lợi chứ không có hại.
Vậy mà Mã Hiểu Lộ lại cứ mải mê ăn uống, cứ như mấy ngày rồi chưa được: ăn cơm vậy, cứ thế bỏ mặc Lương Phú sang một bên.
Mà thực tế, công ty của Mã Hiểu Lộ bây giờ quả thực có thể dùng từ như mặt trời giữa trưa để hình dung. Nhưng cô lại không biết nên giao lưu tương tác thế
nào với mấy vị quan chức này.
Công ty thành lập lâu như vậy, chưa từng mời người ta ăn cơm, ngược lại sinh nhật ông nội mình mà người ta còn tự đến.
Đúng lúc Tô Vũ đang nhìn Mã Hiểu Lộ ăn uống vui vẻ, đột nhiên điện thoại trong túi reo lên.
Tô Vũ cầm lên xem, rồi nghe máy: 'A lô, đến rồi à?" Điện thoại là của Từ Thiên Thành, chắc bây giờ hẳn đã đến rồi.
Từ Thiên Thành nhìn quanh ở cổng, bởi theo địa chỉ Tô Vũ đưa cho ông ta, hẳn phải là chỗ này mới đúng.
Nhưng bây giờ cả sân đang ồn ào náo nhiệt, ông ta tưởng mình đi nhầm chỗ.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.
"Tô tiên sinh, địa chỉ ngài đưa không sai chứ? Ở trong này đang có nhiều người ăn uống mà?" Từ Thiên Thành nhìn quanh rồi đáp.
"Nhìn gì vậy? Người ta không biết còn tưởng là kẻ trộm đấy?" Tô Vũ trực tiếp bước ra cổng, thấy Từ Thiên Thành lấm la lấm lét nhìn vào trong.
Thấy Tô Vũ, Từ Thiên Thành bỏ điện thoại xuống chạy tới: "Tô tiên sinh, tôi đã theo chỉ thị của ngài, chở xe qua cho ngài rồi, ngài xem đi. Ngài cũng không nói màu gì, nên tôi mang qua mấy màu luôn."
Nói xong, Từ Thiên Thành chỉ chiếc xe tải phía sau.
Trên đó để năm chiếc xe con màu sắc khác nhau, Tô Vũ liếc mắt nhìn: "Được đấy, chưa ăn cơm đúng không, vào ăn chút đi?"
'Từ Thiên Thành cũng không khách sáo, liếm môi đi theo Tô Vũ vào trong, giờ phần lớn mọi người đều mải ăn, Từ Thiên Thành vào cũng không gây chú ý nhiều lắm.
"Tô tiên sinh, có chuyện gì lớn à?" Từ Thiên Thành nhìn sân đầy người như vậy không nhịn được hỏi.
"Ồ, hôm nay là đại thọ 70 tuổi của ông nội Hiểu Lộ." Tô Vũ vừa nói xong, Từ Thiên Thành đứng im tại chỗ.
Đây không phải chuyện nhỏ, chỉ thấy ông ta hạ giọng nói với Tô Vũ: "Tô tiên sinh, chuyện quan trọng thế này, sao ngài không nói sớm với tôi, tôi cũng chuẩn bị
chút quà chứ." Tô Vũ nhướn mày: "Còn cần quà gì nữa, chẳng phải ông chở cả xe rồi sao?"
Được Tô Vũ nhắc nhở như vậy, Từ Thiên Thành thấy cũng rất hợp lý, mấy chiếc xe đó coi như quà mừng thọ vậy.
Nhưng vẫn cảm thấy hơi ngại, bởi chẳng có ai tặng quà mừng thọ cho cụ già bảy mươi tuổi mà lại tặng xe cả.
"Ngồi đi." Tô Vũ kéo bừa một cái ghế, để Từ Thiên Thành ngồi bên cạnh Thẩm Ngạo.
Mãi đến khi ngồi xuống, Từ Thiên Thành mới thấy, hóa ra Thẩm Ngạo cũng ở đây.
"Lão khốn nạn, ông lại ở đây, ông lại không gọi tôi, ý ồn là sao đây?" Từ Thiên 'Thành cầm đũa, định xỉa xói với Thẩm Ngạo.
Bởi Thẩm Ngạo biết hôm nay đại thọ của ông nội Mã Hiểu Lộ, nhưng lại không nói với ông ta, nếu ông ta không tình cờ đến thì thực sự bỏ lỡ mất.
'Thẩm Ngạo cũng hơi kinh ngạc: "Sao ông lại đến đây?" "Ông đừng quản tôi đến đây kiểu gì, ông nói đi, ông đến đây không báo cho
tôi, ý ông là sao?" Giọng Từ Thiên Thành không nhỏ, hai giọng nói này vang lên, không ít người quay đầu nhìn sang đây.
Thẩm Ngạo lại tự mình gắp miếng rau ăn rồi nói: "Ông muốn làm tâm điểm chú ý à? Vậy ông cứ nói to hơn nữa đi. Ông còn mặt mũi nói tôi, chẳng phải ông cũng không nói với tôi sao? Mà ông còn đến muộn, tự phạt ba ly đi."
Thẩm Ngạo tưởng Từ Thiên Thành cũng cố ý đến dự tiệc thọ, nào ngờ người †a thực sự chỉ tình cờ thôi.