Thiện Bản Thanh hơi nhíu mày nói: "Haha, ai bắt nạt cháu, nói cho ông nghe, xem ai to gan vậy."
Thiện Vũ Băng nhìn quản lý trước quầy, nói với Thiện Bản Thanh: "Ông nội, cháu đến Ngự Thiện Cung ăn cơm, nhưng người của họ không tiếp cháu, còn muốn đuổi cháu đi."
"Rầm!" Nghe đến đây, Thiện Bản Thanh dùng sức đập bàn. "Cháu đưa điện thoại cho quản lý đi." Thiện Bản Thanh rất tức giận nói.
Thiện Vũ Băng đến Ngự Thiện Cung ăn bữa cơm, có thể nói là nể mặt bọn họ rồi, kết quả bây giờ không tiếp đón thì thôi đi, lại còn muốn đuổi cô ấy đi. Thiện Bản Thanh làm sao có thể chịu để cháu gái mình bị uất ức như vậy ở bên ngoài chứ.
Thiện Vũ Băng đưa điện thoại cho quản lý nói: "Ông nội tôi có chuyện muốn nói với anh."
Giờ quản lý càng nhìn càng thấy đây chỉ là một cô bé, ở bên ngoài bị ấm ức là chỉ biết gọi điện báo cho gia đình, còn tưởng Ngự Thiện Cung là do nhà họ mở không bằng.
Quản lý cầm điện thoại nói: "Xin chào, tôi là quản lý quầy lễ tân Ngự Thiện Cung, ông có thể gọi tôi là quản lý Trịnh..."
"Tôi là Thiện Bản Thanh, tôi muốn xác minh với anh một chuyện, cháu gái tôi nói Ngự Thiện Cung các anh không nể mặt nó, có đúng không?" Khi nói lời này, giọng điệu của Thiện Bản Thanh vẫn tương đối ôn hòa.
Bởi vì mọi chuyện vẫn nên làm rõ rồi mới kết luận thì tốt hơn, nếu không, khi truyền ra ngoài thì người ta nhất định sẽ nghĩ là nhà họ Thiện ở bên ngoài ỷ thế hiếp người.
"Ð, Thiện Bản Thanh, vậy ông chính là lão tướng quân của quân khu à?" Quản lý cau mày giả vờ nghiêm túc hỏi.
"Có vấn đề gì sao?" Thiện Bản Thanh nghiêm mặt nói.
"Ð ð, không có vấn đề gì, Thiện lão tướng quân, có một chuyện quên nói với ông, tôi là chủ tịch Hoa Hạ. Hahahal" Nói xong, quản lý Trịnh ném trả điện thoại cho Thiện Vũ Băng.
Nhà họ Thiện? Đùa gì vậy, tuy rằng ở thành phố Kim Lăng ai cũng biết nhà họ Thiện, nhưng phong cách xử sự của nhà họ Thiện vốn luôn khá điềm đạm khiêm tốn.
Chưa từng truyền ra có đứa con cháu nào của nhà họ Thiện dựa vào thế lực gia tộc mà ức hiếp người khác ở bên ngoài, tất nhiên còn có một nguyên nhân rất quan trọng nữa.
Đó là khi người khác biết là người nhà họ Thiện, đều sẽ thể hiện sự tôn kính, cho nên tự nhiên cũng sẽ không có chuyện ở thế hiếp người.
Mà trong mắt quản lý, người nhà họ Thiện cho dù có khiêm tốn đến mấy, cũng không đến nỗi dẫn theo một tên ăn mày đi ăn cơm chứ? Đây quả thực là hơi quá đáng rồi.
Vì vậy, quản lý trực tiếp khẳng định, đây chính là đang lấy anh ta ra làm trò cười, nếu không phải lo ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà hàng, anh ta đã cho bảo vệ tống cổ hai người này ra ngoài rồi.
Thực tế, anh ta còn chẳng hề ý thức được chút nào, danh tiếng đối với Ngự Thiện Cung này mà nói đã không còn tác dụng gì lớn nữa, bởi vì toàn bộ Ngự
Thiện Cung sắp biến mất vĩnh viễn khỏi thành phố Kim Lăng rồi.
"Ông nội..." Thiện Vũ Băng cầm điện thoại ấm ức nói một tiếng.
Lúc này trong lồng ngực Thiện Bản Thanh đang tức nghẹn, nhưng không thể vô cớ trút lên người Thiện Vũ Băng được, bèn hít sâu một hơi nói: "Cục cưng, ông để cháu bị ấm ức rồi, chờ chút, ông tự mình đến đòi lại công bằng cho cháu."
Thiện Vũ Băng vâng một tiếng rồi gật đầu.
Cúp máy, Thiện Bản Thanh chống gậy bằng một tay, nhìn ra ngoài cửa sổ thầm nghĩ: Nhà họ Thiện trước kia quá khiêm tốn rồi.
Khiêm tốn đến mức, người ta đều đã quên mất, hóa ra ở thành phố Kim Lăng vẫn còn một gia tộc như vậy.
Bây giờ nhân cơ hội này, để Thiện Vũ Băng ở bên ngoài náo loạn một phen, nói cho thiên hạ biết, nhà họ Thiện vẫn chưa bặt vô âm tín.
"Sư phụ, xin lỗi ạ." Thiện Vũ Băng bước đến trước mặt lão già giữ mộ, nhẹ nhàng nắm tay ông ta nói.
Lão già giữ mộ vẫn luôn giữ nụ cười cao thâm khó lường đó, nắm tay Thiện Vũ Băng bước ra ngoài, nói: 'Nhóc con, chỗ này không chứa chúng ta thì tự có chỗ chứa chúng ta, con nói đúng không, đừng vì mấy chuyện vặt vãnh mà buồn lòng."
Vốn dĩ Thiện Vũ Băng nghĩ lão già giữ mộ sẽ không vui, ai ngờ, cuối cùng lão già giữ mộ lại an ủi cô ấy.
Sau đó Thiện Vũ Băng kéo lão già giữ mộ ngồi trên bậc thềm bên ngoài Ngự Thiện Cung.
"Làm gì thế, sao còn không đi, thật sự định ngồi đây làm ăn mày à?" Lão già giữ mộ cũng ngồi bên cạnh cô ấy nói.
"Không phải, ông nội sẽ đến ngay, cháu đợi ông ở đây." Thiện Vũ Băng chống cằm nói.
Rồi quay đầu nhìn cửa lớn Ngự Thiện Cung, khit mũi không vui, cô ấy không biết xã hội thực ra là như vậy, cái kiểu trông mặt bắt hình dong thật sự quá nhiều.
Nghe nói Thiện Bản Thanh sắp đến, lão già giữ mộ trước tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại cười lẩm bẩm: "Lão già, tôi cũng muốn xem, giờ ông đã thành ra bộ dạng gì rồi."
Trong biểu cảm của lão già giữ mộ có một loại mong đợi đối với bạn cũ nhiều năm không gặp.