Dạ Oanh bị thương, chân phải gãy xương. Tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng trong thời gian ngắn sẽ không thể đi lại được.
Mà tình hình hiện tại vô cùng nguy cấp, Xuyên Thiên Hầu vứt luôn ba lô, trực tiếp cõng Dạ Oanh lên lưng.
Đúng lúc này, con Quỷ hút máu đang lượn trên không quay lại lao xuống một lần nữa.
Lần trước nó có thể tấn công bất ngờ vì Tô Vũ chưa chuẩn bị, nhưng lần này muốn tái diễn chiêu cũ thì không dễ dàng như vậy.
Tô Vũ lướt nhẹ tay lên tảng đá trong suốt, rồi vung tay phóng ra một luồng gió cuồn cuộn mang theo ngọn lửa.
Anh khống chế linh khí trong cơ thể, hơn nữa lợi dụng ngọn lửa từ cái xương kia, bởi nơi đây tồn tại virus Haifra.
Và ngọn lửa này có thể kiềm chế loại virus đó, nên trước khi lấy đi vật thể này, Tô Vũ phải giải trừ dứt điểm hậu hoạn.
Thiêu rụi tất cả virus cùng những xác sống thành tro bụi, không để chúng tồn tại trên đời nữa.
Tô Vũ khẽ nhắm mắt, huy động linh khí trong cơ thể, từ từ tụ lại trên tảng đá trong tay.
Dần dần, mọi người nhìn thấy một đám lửa đỏ ngầu bốc lên từ tảng đá.
Ngọn lửa chậm rãi lớn hơn, cuối cùng bao trùm lấy Tô Vũ, rồi lan ra những người xung quanh.
Lần đầu tiên bị vây trong biển lửa, trong lúc nhất thời tất cả đều ngẩn ngơ choáng váng.
Ngọn lửa cứ từ từ càng lúc càng lớn, cuối cùng thiêu cháy cả không gian dưới lòng đất này, ngay cả không khí cũng bốc cháy.
Những xác sống chỉ vừa va chạm với ngọn lửa kỳ lạ này đã tan thành tro bụi phiêu tán trong không khí, cuối cùng không còn chút dấu vết.
Giờ đây Tô Vũ như một cái loa khuếch đại, chỉ đơn giản là phóng to ngọn lửa thần kỳ trong tảng đá.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, đàn xác sống đông đúc chi chít ban nãy như chưa từng tồn tại.
Ngay cả con Quỷ hút máu vừa lượn qua đỉnh đầu cũng đã biến mất không tăm tích trong đám lửa này.
Khi ngọn lửa dần tàn, bầu không khí xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, im lặng đến mức ai cũng nghe rõ tiếng thở không đều nhau.
Tất cả đều sửng sốt, không tin Tô Vũ lại có hành động phi thường đến vậy, thật sự khiến bọn họ há hốc mồm không nói nên lời, không tìm ra lý do giải thích tất cả những gì đã xảy ra.
Bởi vì, cảnh tượng ấy chỉ có thể thấy trong mơ.
Sau khoảnh khắc yên tĩnh, Tô Vũ quay lại nói với những người còn lại: "Chúng ta đi thôi, chỗ này rất có thể sắp sập đổ."
Nói rồi anh đi trước, những người khác đi theo sát phía sau.
Theo đường đi đến lúc trước, đoàn người khá thuận lợi đi ra ngoài, mặc dù hang động có nhiều đá tảng chặn lối nhưng cũng may con người đi qua vẫn không có vấn đề gì.
Khi đi đến chân tháp cao, mọi người nhận thấy bức tượng đá đen đã biến mất không còn dấu vết.
"Ê, cái thứ đó đi đâu rồi nhỉ?" Bạch Nhãn Hạt Tử nuốt nước bọt rồi hỏi.
Nhưng Tô Vũ không có thời gian giải thích, bởi hiện tại không gian dưới lòng đất này rất có thể đã không chịu nổi, sập đổ chỉ là vấn đề thời gian.
"Đừng nói nhiều điều vô nghĩa nữa, mau ra ngoài rồi tính." Tô Vũ kéo mạnh Bạch Nhãn Hạt Tử một cái, tiếp theo là Xuyên Thiên Hầu đang cõng Dạ Oanh, cuối cùng là Địa Lý Bính.
Nhìn mọi người đã nhanh chóng lên trên, Tô Vũ mới đi theo sát phía sau.
Tuy tạm thời bọn họ thoát được một kiếp, nhưng phía trước vẫn là sa mạc và những tay lính đầu gấu của Nandi, những kẻ luôn đi trên lưỡi dao.
Lúc này trong sa mạc đã về nhá nhem tối, hoàng hôn đỏ rực thiêu đốt những đám mây trên bầu trời không hề tiết chế. Phong cảnh tuyệt đẹp bên ngoài cũng chỉ có thể mà thôi.
Tuy nhiên, mấy người vừa mới thoát chết khỏi thành cổ dưới lòng đất, lại không có tâm trạng nhàn nhã để thưởng thức cảnh đẹp độc đáo như vậy.
Bởi lúc này, thứ đón chào họ không phải khúc khải hoàn của thành công, mà là những họng súng đen ngòm.
"Haha, Tô tiên sinh, lại gặp nhau rồi. Rất cảm ơn anh đã mang ra cho tôi thứ tôi muốn." Nandi vô cùng đắc ý đi tới, miệng ngậm điếu xì gà để ăn mừng.
Tô Vũ quay lại đưa mắt ra hiệu cho Xuyên Thiên Hầu xử lý vết thương của Dạ Oanh trước.
Rồi anh quay lại nhìn Nandi nói: "Anh nói đúng, tôi cũng phải cảm ơn anh đã dẫn tôi tìm được nơi này.