Tiêu Tuyết Ny đặt cốc nước xuống, nhận lấy kết quả kiểm tra, nói hùa theo: "Đúng vậy, sao có thể chứ? Quét sạch tế bào bạch huyết, cho dù dùng phương pháp y học tiên tiến nhất hiện nay, ít nhất cũng phải mất nửa tháng chứ? Sao có thể chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã thanh trừ hết được? Vì vậy, lời giải thích duy nhất chính là chẩn đoán nhầm."
"Thôi được rồi, cháu còn mấy bệnh nhân cần thăm phòng, cháu đi đây." Nói xong, Tiêu Tuyết Ny mỉm cười rồi xoay người bước ra khỏi phòng làm việc.
Chỉ để lại Đới An không nghĩ ra, ngơ ngác nhìn hai bản kết quả kiểm tra khác nhau một trời một vực.
"Chẳng lẽ thực sự chẩn đoán nhầm sao?" Đới An lắc đầu tự lẩm bẩm.
...
"Cô Điền, cả nhà chúng tôi cảm ơn cô!" Trong phòng bệnh của Điền Tiểu Quân.
Cha mẹ Điền Tiểu Quân quỳ phịch xuống trước mặt Điền Tư Manh, cung kính dập đầu thật mạnh.
Điều này khiến Điền Tư Manh nhất thời không biết xử lí thế nào, vội ngồi xuống nói: "Hai vị mau đứng lên đi."
Tuy lúc đầu, Điền Tư Manh không để tâm đến sống chết của Điền Tiểu Quân, hoàn toàn chỉ lợi dụng họ để thăm dò Tô Vũ mà thôi.
Nhưng ai ngờ vô tình trồng cây liễu liễu thành bóng, nhìn hai vợ chồng biết ơn từ tận đáy lòng, Điền Tư Manh cảm thấy có một cảm giác thành tựu khó tả.
Cứ như đây là việc đúng đắn nhất cô ta làm trong đời vậy.
"Cô Điền, chúng tôi dù có làm trâu làm ngựa cũng phải báo đáp cô. Tiêu Phi, mau... mau cảm ơn chị Điền đi."
Điền Tiểu Quân nằm trên giường bệnh, thực ra tên thật của cậu ta là Tiêu Phi, vốn phải là một học sinh cấp ba tràn trề sức sống, ai ngờ bệnh tật cướp mất tuổi thanh xuân của cậu ta, suýt nữa còn lấy đi mạng sống của cậu ta.
"Cảm ơn chị Điền!" Tiêu Phi nhọc nhằn muốn ngồi thẳng dậy trên giường, giọng rất yếu ớt run rẩy nói với Điền Tư Manh.
Không hiểu sao, giây phút này Điền Tư Manh lại bị xúc động bởi tiếng "chị Điền" này, mắt hơi cay cay.
Cô ta hít sâu một hơi, ngồi xuống mép giường, đưa tay xoa đầu Tiêu Phi cười nói: "Chị không có em trai, sau này em cứ tiếp tục làm em trai chị nhé?"
Tiêu Phi không biết Điền Tư Manh đang nói gì, bởi chuyện đổi tên cho cậu ta, giả làm em trai Điền Tư Manh, từ đầu đến cuối cậu ta đều không hay biết gì.
Vì thế lúc này Tiêu Phi theo bản năng nhìn cha mẹ mình, mẹ Tiêu vội bước tới nắm tay Tiêu Phi: "Mau... gọi chị đi!"
Tiêu Phi ngoan ngoãn gật đầu, nhìn đôi mắt hơi rưng rưng của Điền Tư Manh: "Chị!"
Điền Tư Manh xoa mũi, cười nói: "Ừa, sau này chị vẫn gọi em là Điền Tiểu Quân."
Bước ra khỏi phòng bệnh, trên mặt Điền Tư Manh tràn ngập nụ cười mãn nguyện, đây là việc trước giờ cô ta chưa từng thử, cũng là cảm giác cô ta chưa từng trải nghiệm.
Nhưng bây giờ lại có một ván đề nan giải đặt ra trước mặt cô ta, đó là rốt cuộc cô ta nên đối mặt với Tô Vũ thế nào, bởi trước đó Tô Vũ chủ động thể hiện thiện ý, trông hình như vẫn có khả năng hợp tác với Sơn Trang Quy Vân.
Nhưng nếu biết thực ra tất cả chỉ là Điền Tư Manh lừa anh, không biết Tô Vũ có lập tức trở mặt không? . Truyện Nữ Phụ
Nhưng dù thế nào, Điền Tư Manh bây giờ cũng không hối hận vì đã giúp đỡ một gia đình sắp tan vỡ.