Tô Vũ chưa kịp lên tiếng thì Từ Thiên Thành đã hắt một gáo nước lạnh:
"Phu nhân, cô đừng trách tôi lắm mồm, chứ cái nghề đồ cổ này thâm hiểm lắm đấy ạ. Ai cũng biết thứ này đắt tiền, nên hàng giả cũng nhiều không kể xiết, đừng nói cô là người ngoài cuộc mà ngay cả lão Kim là chuyên gia đi nữa.
"Tôi nói cho các người biết, ngay cả ông ấy cũng thường hay nhìn nhầm đấy. Lý do tại sao đồ trong tay các người là thật, là vì nó từ bộ sưu tập gia truyền, không thể giả được."
Nói xong, Từ Thiên Thành lại bổ sung: "Hơn nữa, nếu gặp phải hàng giả mua với giá cao, sau đó nó chẳng đáng đồng nào, các người nghĩ xem liệu có lỗ vốn không nào?
Không những thế, cho dù đồ trong tay các người là thật, nhưng cũng phải được người mua đúng, cái gọi là "có giá mà không có thị trường" là thế đấy. Nên tôi chẳng bao giờ đề cập đến nghề này, chỉ tổ hao tổn tâm trí thôi. Các người nhìn xem, tóc lão Kim đã bạc trắng hết rồi kìa."
Nói đến đây, Mã Hiểu Lộ không nhịn được phải lấy tay che miệng cười khì khì, rồi gật đầu nói:
"Vẫn là ông chủ Từ có kiến thức, nghề này không phải chúng ta có thể làm được, thôi cứ tập trung vào dự án của công ty vẫn hơn."
Nói xong, Mã Hiểu Lộ ôm bức tranh lên lầu xem dự án.
'Từ Thiên Thành ngồi gần Tô Vũ hơn, nói: "Anh Tô, không nhìn ra trong nhà ngài có khá nhiều cổ vật đấy, còn có gì khác nữa không, cầm ra cho tôi mở mang †ầm mắt nào."
Tô Vũ liếc trắng mắt, mím môi nói: "Tôi thấy gần đây ông có vẻ rảnh rỗi quá đấy nhỉ?"
Từ Thiên Thành giơ hai tay ra nói: "Hiện tại tôi đã không phải đấu đá gì với hội trưởng Thẩm nữa rồi, cũng đến lúc nên về hưu hưởng nhàn rồi. Giao lại cho Từ Nguyên quản lý là được, tôi cũng được thong dong tự tại, nên mới muốn đến đây ở, cũng có thể mưa dầm thấm lâu nghe lời dạy bảo của ngài, ai ngờ..."
"Thôi được rồi, đừng nói nữa, đám người như các ông, mỗi lời nói đều có ẩn ý sâu xa. Nay ông thật sự rảnh thì tôi giao việc cho, chắc không ảnh hưởng gì đến cuộc sống nghỉ hưu của ông chứ?"
Tô Vũ có việc giao thì làm sao Từ Thiên Thành từ chối được.
"Không không, anh Tô có việc gì cứ sai bảo là được."
Tô Vũ hít một hơi thật sâu rồi nói: "Ừm, tôi cần một số dược liệu quý hiếm, ông phải giúp tôi thu thập ở khắp cả nước, thậm chí cả thế giới, công việc này có lẽ sẽ phức tạp đấy. Về vấn đề tài chính thì ông tự nghĩ cách với hội trưởng Thẩm, coi
như tôi đang vay mượn các ông vậy."
Trước đây Từ Thiên Thành đã nghe Thẩm Ngạo nhắc đến, lần đầu Tô Vũ đã bảo Thẩm Ngạo thu thập một số dược liệu quý hiếm, khiến Thẩm Ngạo phải chật vật đau thịt một phen.
"Ôi trời, anh Tô nói cái gì mà mượn với không mượn chứ. Ồ đúng rồi, tôi vẫn không hiểu ngài cần nhiều dược liệu để làm gì nữa? Hay là công ty của phu nhân đang có dự án sản xuất thuốc gì đó à?"
Từ Thiên Thành hỏi với vẻ tò mò.
Tô Vũ lắc đầu nói: "Đừng hỏi nhiều, làm việc này sẽ chỉ có lợi với ông thôi, chứ không hề hại đâu."
Mà nếu công ty cần sản xuất loại thuốc đòi hỏi phải dùng đến dược liệu quý hiếm như vậy, thì ắt công ty phải thua lỗ bán nhà mất.
Sau đó, Tô Vũ ghi ra giấy danh sách những dược liệu mình cần, hầu hết đều là những loại khó kiếm trên thị trường.
Anh bảo Từ Thiên Thành mua bao nhiêu được thì mua hết, vì dù sao những thứ này chỉ có thể thiếu, chứ không bao giờ thừa.
Sau bữa trưa, Mã Hiểu Lộ vẫn quyết định ghé qua công ty nhìn một chút, dù sao cô vẫn là bà chủ lớn mà.
Lại cũng không phải bệnh tật gì, ở nhà cả ngày để nhân viên phải gồng gánh hết làm gì.
'Tô Vũ cũng đi theo Mã Hiểu Lộ. Khi đứng đợi taxi ngoài đường, Mã Hiểu Lộ nắm tay Tô Vũ nói: "À đúng rồi, hay chúng ta mua một chiếc xe đi? Lần nào ra ngoài cũng phải gọi taxi thật phiền phức, có khi còn không gọi được nữa."
Dù sao Tô Vũ cũng đã bỏ 5 triệu để mua một bức tranh, mua chiếc xe chắc cũng không quá đáng lắm đâu.
Tô Vũ gật đầu không chút do dụ anh”
Ừm, được, từ nay em sẽ là tài xế riêng của
"Sao lại thế?" Mã Hiểu Lộ lập tức phản bác.
"Anh đâu biết lái xe, không phải chỉ có thể để em lái thôi sao?" Tô Vũ dang hai tay nói.
"Không mua nữa, để em làm tài xế cho anh thì không có cửa đâu."
Sau đó, Mã Hiểu Lộ trực tiếp đến công ty, còn Tô Vũ thì đến Dịch Phúc Quán. Gần đây, do Trần Phúc bận rộn với việc thuốc giảm cân, ngày nào cũng bôi son trát phấn chạy ngược chạy xuôi, đã sớm gạt Dịch Phúc Quán ra khỏi đầu từ lâu.
Dù sao nếu làm tốt bên kia, không biết có thể đổi được bao nhiêu Dịch Phúc Quán.
Tô Vũ mở cửa tiệm ra, phát hiện trên bàn bên trong đã phủ một lớp bụi.
Còn có nửa tô mì chưa ăn xong, để đó đã khô cứng, chắc chắn là do tên Trần Phúc không biết dọn dẹp để lại.
Tô Vũ thu dọn sơ qua, ngồi lên chiếc ghế mây quen thuộc, hồi tưởng lại cảm giác lúc mới đến đây.