Chỉ thấy nó cố gắng rung cánh, ngay lập tức nhiều lông vũ màu đỏ nhẹ nhàng bay lên, một sợi rơi vào tay Mã Hiểu Lộ.
Mã Hiểu Lộ nhìn kỹ, đây là lần đầu cô thấy lông vũ màu đỏ rực rỡ như vậy, rất xinh đẹp. Nhưng lông này không phải của chim trưởng thành, mà của chim non, chính xác hơn là lông của chim mới nở từ trứng. Tiên Hiệp Hay
Điều này khiến Mã Hiểu Lộ rất tò mò, cầm lông vũ trong tay cô thầm nghĩ: Con chim to thế này, không lẽ mới nở không lâu à?
Khi lại gần, Mã Hiểu Lộ cảm thấy nó dường như không có gì nguy hiểm, thậm chí rất thân thiết, giống như con của mình.
Vì vậy cô táo bạo đưa tay vuốt đầu nó.
Con chim kia rất hợp tác, nghiêng đầu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, miệng phát ra tiếng kêu ngọt ngào như em bé, khiến Mã Hiểu Lộ thấy rất đáng yêu.
Nghe hồi lâu, Mã Hiểu Lộ dần nhớ ra, tiếng kêu này có vẻ rất quen thuộc. Nghĩ kỹ thì cuối cùng cô cũng nhớ ra.
Tiếng kêu này chính là tiếng mà trước đây cô từng nói với Tô Vũ, chỉ khi đói cô mới nghe thấy bên tai.
Càng nghe, Mã Hiểu Lộ càng chắc chắn không nhầm, nhưng đồng thời cô cũng thắc mắc, không lẽ con chim này luôn tồn tại trong cơ thể mình?
Nghĩ tới đây Mã Hiểu Lộ càng thắc mắc hơn, một con chim to như vậy, làm sao có thể ở trong cơ thể mình được?
Và quan trọng hơn, nó xuất hiện từ lúc nào? Bởi vì cô rõ ràng nhớ không hề nghe thấy tiếng kêu này trước đây.
Chỉ là bây giờ Mã Hiểu Lộ vẫn chưa nghĩ ra sức ăn bỗng tăng vọt của mình cũng liên quan tới con vật trước mặt.
Không chỉ thế, ngay cả con Băng Linh Hàn Tàm lúc trước cũng bị nó nuốt chứng, nên Tô Vũ cũng không tìm ra manh mối.
Mã Hiểu Lộ vỗ đầu nó, từ từ con chim dường như có tinh thần hơn, kêu lên hai tiếng rồi đứng dậy từ cái tổ làm bằng đá nhiều màu.
Mã Hiểu Lộ lùi lại hai bước, vì con chim to gấp hai lần người cô.
Khi con chim đứng lên, Mã Hiểu Lộ mới thấy rõ nó chỉ có một chân, thon dài màu vàng kim, móng vuốt sắc bén, lấp lánh ánh kim.
Mã Hiểu Lộ không biết là bởi vì những ngày gần đây cô không ăn nhiều, khiến nó cũng bị đói đến mức không thể đứng dậy được.
Và bây giờ, nhờ Tô Vũ liên tục truyền linh lực cho Mã Hiểu Lộ, khiến nó cũng hồi phục tinh thần.
Nó cố gắng vỗ cánh hai cái rồi tung cánh bay lên, để lại một đường như ngọn lửa rất đẹp phía sau.
"Này, mày định đi đâu đấy?" Mã Hiểu Lộ thấy nó bay cao, hô to lên.
Con chim bay vòng tròn hai vòng trên không trung, rồi đột ngột chuyển hướng, hai cánh cuộn lên một cơn gió lớn khiến Mã Hiểu Lộ không thể đứng vững.
Cuối cùng cô bị cuốn bay lên không trung, Mã Hiểu Lộ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thân hình xoay vòng vòng mấy vòng trước khi dừng lại, mở to mắt ra.
Nhưng thứ đập vào mắt không phải là con chim lửa vừa rồi, thay vào đó là trần nhà trắng tinh, chất lỏng nhỏ giọt từ bình truyền dịch xuống và mùi thuốc sát trùng nồng nặc.
Điều khiến Mã Hiểu Lộ ngạc nhiên nhất là Tô Vũ đang ngồi bên giường, mồ hôi nhễ nhại.
Lúc đầu Mã Hiểu Lộ nghĩ mình vẫn còn trong mơ, lắc đầu thì thấy Tô Vũ mở mắt ra, nhưng trông rất mệt mỏi.
Vừa rồi Tô Vũ cố làm đầy cái vòng xoáy đó, nhưng anh nhận ra dù cố gắng thế nào nó vẫn như cái hố không đáy, không thể nào làm đầy được.
Vì thế, ngay khi Mã Hiểu Lộ tỉnh lại, Tô Vũ đã dừng lại. Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ hao tổn hết linh lực mất, chỉ trong thời gian ngắn mà đã mất một nửa rồi.
Phải biết rằng Tô Vũ bây giờ không còn là anh của ngày trước, đã hấp thụ rất nhiều âm khí sau khi luyện hóa trong đại trận Linh Quy, giúp anh vượt qua Khai Quang kỳ, đạt thực lực Dung Hợp trung kỳ, thậm chí có thể mơ hồ cảm nhận được tâm động.
Lúc này, một nửa linh lực của Tô Vũ có thể lay chuyển núi sông, nhưng khi đưa vào cơ thể Mã Hiểu Lộ, dường như chẳng gợn lên được sóng gió gì.
"Tỉnh rồi à?" Tô Vũ hỏi Mã Hiểu Lộ vừa mở mắt.
Mã Hiểu Lộ nhíu mày, đưa tay sờ mặt mình, không nói gì, có lẽ đang phân biệt đây là giấc mơ hay thực tế.
"Sao hóa ngốc thế, không nhận ra à?" Tô Vũ vây tay trước mặt Mã Hiểu Lộ.
Mã Hiểu Lộ phồng má, nhìn quanh rồi e dè hỏi: "Anh... anh là Tô Vũ à?"