"Từ Nguyên, rốt cuộc anh có biết ý tứ gì không vậy? Không lẽ tôi đi vệ sinh anh cũng phải đi theo à?" Thẩm Hân Duyệt mặc bộ đồ thể thao, tay cầm vợt †ennis, có vẻ sắp đi chơi quần vợt.
Từ Nguyên mặt mày theo sau: "Em được đi chơi quần vợt thì anh không được đi à? Hơn nữa nếu em đồng ý để anh theo vào nhà vệ sinh cùng thì anh cũng sẽ không phiền lòng đâu."
Thẩm Hân Duyệt nhắm mắt lắc đầu, rồi tăng tốc bước, có vẻ muốn bỏ xa Từ Nguyên.
"Anh Tô, sao anh lại đến đây?" Vừa bước ra khỏi cổng, Thẩm Hân Duyệt đã thấy Tô Vũ.
Tô Vũ là ai, trong lòng Từ Nguyên cũng rõ, dù anh ta không coi ai ra gì nhưng vẫn phải lễ phép với người khiến cả cha anh cũng phải cẩn thận: "Chào anh Tô."
Tô Vũ gật đầu: "Hai người chuẩn bị đi chơi quần vợt à?"
Từ Nguyên định nói phải thì Thẩm Hân Duyệt đã vội vàng ôm cánh tay Tô Vũ, quay lại nói với Từ Nguyên: "Anh thấy rồi đấy, anh Tô tìm tôi có việc, anh đi một mình đi."
Nói rồi, cô ta ném vợt cho Từ Nguyên rồi kéo Tô Vũ đi thật nhanh.
Cô ta đang đau đầu làm sao thoát khỏi thằng cha kia, may mà Tô Vũ xuất hiện. Chắc Từ Nguyên cũng không dám làm phiền cô ta nói chuyện với Tô Vũ.
Sau khi theo cô ta lên xe, Tô Vũ mới hỏi: "Cha cô đâu? Tôi có chút chuyện muốn nói với ông ấy."
Thẩm Hân Duyệt khởi động xe: "Anh Tô quên rồi à, anh nhờ cha tôi chuẩn bị trúc xanh trăm năm, tối qua ông ấy đích thân đi Nam Lâm rồi, chắc ngày mai mới về.
Tô Vũ cười cười, ban đầu anh cứ nghĩ đây là chuyện nhỏ, không ngờ Thẩm Ngạo lại chu đáo đến thế. Chắc bên Từ Thiên Thành cũng tương tự.
"Đúng rồi, có việc gì cứ nói với tôi nhé, biết đâu tôi cũng có thể giúp được." Thẩm Hân Duyệt cầm vô lăng cười nói.
Khi cha cô ta không có mặt, cô ta vẫn có thể quyết định chuyện không lớn. Tô Vũ nghĩ một lúc, thực ra việc này cũng không lớn, Thẩm Hân Duyệt cũng có thể xử lý được.
Vậy nên anh gật đầu, kể lý do tìm Thẩm Ngạo cho cô ta nghe.
"À, tưởng việc lớn lắm chứ, ra là chuyện này à. Nhưng tôi cũng tò mò muốn biết ai là tên khốn nạn xui xẻo dám chọc giận anh Tô vậy?”
Nghe xong câu chuyện, Thẩm Hân Duyệt không nhịn được cười. "Việc đó cô khỏi bận tâm, chỉ cần làm tốt giúp tôi là được rồi." Tô Vũ nằm thoải mái trên ghế nói.
"Được, không thành vấn đề, cứ giao cho tôi." Thẩm Hân Duyệt nói xong, bỗng Tô Vũ liếc cô ta hỏi:
"Này, tôi có cảm giác cô không ưa Từ Nguyên lắm, nhìn cậu ta có vẻ thật lòng với cô mà, hơn nữa hai người cũng xứng đôi, trông cũng không tệ lắm mà."
Dù sao lần trước Từ Thiên Thành từng nói trước mặt anh, nên nếu có cơ hội anh cũng nên nói vài lời giúp đỡ, xem như đẩy thuyền.
Thẩm Hân Duyệt thở dài: "Anh nhìn thấy bề ngoài thôi, ai biết Từ Nguyên có thật lòng không? Bề ngoài đẹp không đảm bảo tâm hồn tốt. Hơn nữa tôi vốn mâu thuẫn với việc sắp đặt hôn nhân kiểu này. “
“Làm sao anh ta dám không thật lòng chứ? Có cha cô ở đấy rồi. Hơn nữa còn có tôi nữa, chắc Từ Nguyên coi cô như báu vật thôi." Tô Vũ cười nói.
"Thành thật mà nói, tôi ganh tị với vợ của anh đấy. Anh yêu thương cô ấy đến thế. Giá mà Từ Nguyên có một nửa thôi là tôi cũng gả rồi. À này, anh Tô làm ơn giúp tôi việc này nhé?" Thẩm Hân Duyệt lăn tròn hai con ngươi, không biết nảy ra ý gì trong đầu.
"Việc gì? Nói nghe xem?” Tô Vũ gật gật đầu.
"Làm bạn trai tôi." Tô Vũ suýt nhảy dựng lên vì câu nói bình thản của Thẩm Hân Duyệt.
"Cái đó... Tô Vũ không biết phải trả lời thế nào.
Dù trước đó trên tàu, Thẩm Hân Duyệt nói cô ta là vị hôn thê của anh, và anh cũng không từ chối. Nhưng sau đó Thẩm Hân Duyệt đã biết anh đã có gia đình, nên chuyện đó đáng lễ phải kết thúc, sao bây giờ cô ta lại nhắc lại?
Trước hết hãy bỏ qua việc bản thân Tô Vũ có ý định đó hay không, trước đây giữa anh và Thẩm Hân Duyệt đã có chút mơ hồ, khiến Mã Hiểu Lộ hiểu lầm.
Giờ Thẩm Hân Duyệt nói vậy, chắc chắn muốn công khai mối quan hệ này, lúc đó chẳng khác nào lấy lửa đốt mình.