Thái độ cung kính của tổng giám đốc Phùng khiến nhân viên lễ tân ở bên cạnh ngơ ngác, trong lòng cảm thấy may mắn khi lúc đó không trực tiếp từ chối Tiêu Tuyết Ny, nếu không bát cơm này của cô ấy cũng không giữ lại được nữa rồi.
“Chú Phùng, chú bận quá nhỉ.” Tiêu Tuyết Ny nói đùa.
“Còn không phải trách cha cháu áp bức nhân viên à, cả cái thị trường lớn như Trung Quốc lại ném toàn bộ cho chú mà không thèm quản lý. Nghe nói cháu đã đến đây từ vài năm trước, chú còn tưởng cha cháu yêu cầu cháu đến đây để tiếp quản. Kết quả mấy năm liền đều không có tin tức gì, cũng không thèm tới chào hỏi chú Phùng của cháu." Phùng Chí Viễn vừa cười vừa nói với giọng oán trách.
Tất nhiên là ông ấy rất vui khi được gặp con gái của bạn mình.
Lúc này, nhân viên lễ tân đứng bên cạnh im lặng nhìn Tiêu Tuyết Ny, hóa ra cô ấy là công chúa nhỏ của công ty, khó trách cô ấy vừa đến đã nói muốn gặp tổng giám đốc.
Tuy nhiên, Tiêu Tuyết Ny ở trong mắt cô ấy khác với một số người con của những gia tộc lớn, những người con của gia tộc lớn mà cô ấy từng gặp qua đều kiêu ngạo và không coi ai ra gì. Tiêu Tuyết Ny thì lại có vẻ dễ gần, ít nhất không có ý coi thường người khác.
“Cô đi xuống trước đi, giúp tôi hoãn lại những công việc khác.” Phùng Chí Viễn nói với nhân viên lễ tân bên cạnh.
“Tuyết Ny à, chú mặc kệ đấy, tối nay chú phải làm chủ, chúng ta trò chuyện thật vui vẻ nhé.”
Tiêu Tuyết Ny cười nói: "Sau này vẫn có cơ hội, cháu chỉ muốn xin chú Phùng giúp cháu một việc, hai câu thôi là có thể giải thích rõ ràng."
Vừa nghe thấy Tiêu Tuyết Ny có chuyện muốn nhờ ông ấy giúp đỡ, lập tức Phùng Chí Viễn chú trọng việc này, ông ấy nhìn Tiêu Tuyết Ny và nghiêm túc nói: “Có chuyện gì vậy?”
Phùng Chí Viễn cảm thấy việc mà xứng đáng để Tiêu Tuyết Ny tự mình đến thì chắc chắn không phải việc nhỏ.
"Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là cháu có một người bạn mới thành lập công ty. Cháu nghĩ nếu chú Phùng có thể giúp được chút gì thì giúp một tay, không biết có tiện không ạ?"
Tiêu Tuyết Ny đã lên tiếng, Phùng Chí Viễn cũng không có lý do gì để từ chối. Lùi một vạn bước mà nói thì công ty này vẫn là của người ta nên ông ấy cũng chỉ có thể làm theo lời cô chủ nhỏ.
"Cái này có gì mà không tiện chứ? Cháu cho chú biết tên công ty và số điện thoại của người phụ trách, chú sẽ sắp xếp người đến kiểm tra một chút." Phùng Chí Viễn nói.
Tiêu Tuyết Ny gật đầu và nói cho Phùng Chí Viễn tên công ty, sau đó cô ấy đứng lên nói: "Được rồi chú Phùng, chú phải giải quyết tốt chuyện này giúp cháu nhé, cháu sẽ lại tới thăm chú."
Bóng đêm như nước, có đôi khi trầm lắng đến mức khiến người ta sợ hãi, có đôi khi êm đềm khiến người ta cảm thấy ấm áp, nhưng có lúc lại an nhàn đến mức khiến người ta có cảm giác như được ôm vào lòng.
Chắc chắn hôm nay Mã Hiểu Lộ có cảm giác được ôm ấp, mặc dù rất bận rộn nhưng cô cảm thấy đây là ngày trọn vẹn nhất trong cuộc đời cô.
Cô cảm thấy hôm nay mình đã làm được rất nhiều việc, có cảm giác đặc biệt đạt được thành tựu, trong lòng có cảm giác giống như đang giương buồm ra khơi.
Tô Vũ dựa vào ghế sô pha rót cho cô một cốc nước, so với Mã Hiểu Lộ, Chu Triết dường như có nguồn năng lượng vô tận.
Hôm nay ở ngoài anh ta không nhàn nhã như Mã Hiểu Lộ, bây giờ phải tự mình đi chợ mua đồ ăn rồi về nhà nấu cơm.
Đến nỗi Triệu Phi Phi cảm thấy có chút đau lòng, lúc này hai người bọn họ đang ở trong phòng bếp, không biết đang nấu ra món ăn hắc ám gì nữa.
“Hôm nay bận lắm à?” Nhìn thấy Mã Hiểu Lộ nhắm mắt dựa vào sofa, Tô Vũ giảm âm lượng TV xuống, thấp giọng nói.
Mã Hiểu Lộ bĩu môi gật đầu, hít một hơi thật sâu nói: “Ôi, coi như em có thể hiểu được những ông chủ lớn kiếm tiền đó rồi, không biết mỗi ngày bọn họ phải chết đi bao nhiêu tế bào não.”
Thấy Mã Hiểu Lộ làm việc vất vả như vậy, điều này trái với ý định ban đầu của Tô Vũ, ngay từ đầu anh cũng không muốn Mã Hiểu Lộ mỗi ngày đều phải đi làm nên mới đưa ra đề nghị như thế mà.
Ai biết bây giờ có vẻ cực nhọc hơn trước, nhưng Tô Vũ cũng hiểu rằng đây là giai đoạn đầu khởi nghiệp và còn nhiều điều cần phải cải thiện.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên Mã Hiểu Lộ thử nghiệm, có rất nhiều chuyện cô có thể tự mình xử lý thì nên tự mình xử lý. Không phải cô không tin tưởng người khác, mà vì dù có là sếp thì ít nhiều cô cũng phải biết được một chút.
Sau khi công ty đi vào nề nếp, nếu Mã Hiểu Lộ vẫn hành động như một người nghiện công việc, Tô Vũ sẽ là người đầu tiên phản đối.
Công ty có lãi hay không không phải là mối quan tâm chính của anh, anh chỉ quan tâm đến việc người phụ nữ bên cạnh anh có vui vẻ mỗi ngày hay không.
“Nào nào nào, ăn thôi, ăn thôi.” Lúc này Chu Triết đã chuẩn bị thức ăn xong, đặt lên bàn.
Bốn người ngồi vây quanh cùng nhau, Tô Vũ nếm thử một miếng, gật đầu nói: “Hương vị không tệ, cậu có thể thay thế tôi làm đầu bếp rồi đấy.”
Chu Triết cười ngốc nghếch đáp: “Anh Tô nói gì thế, em vẫn còn đang ở giai đoạn mày mò, mọi người đều là đối tượng thí nghiệm của em.”