Đám người Lâm Mạc Huy ăn xong cơm trưa, mới đi ra khỏi phòng.
Mà phía bên ngoài, những người nhà họ Nhâm vẫn còn quỳ đầy đất, cũng không dám đứng dậy rời đi. Thấy đám người Lâm Mạc Huy đi ra, người nhà họ
Nhâm vốn đã mệt không chịu nổi nữa, lập tức quỳ thẳng người, từng người mang vẻ mặt cung kính nhìn Lâm Mạc
Huy.
Lâm Mạc Huy chưa từng liếc bọn họ lấy một cái, rời đi. Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt đi ở phía sau, bọn họ đang ngồi cùng với Lục Quốc Hào.
Ánh mắt của Hứa Đình Hùng quét qua đám người nhà họ Nhâm, đắc ý ho nhẹ một tiếng: "Được rồi, đứng lên cả đi!" "Coi như các người gặp may, ông Lục cầu xin cho các người, con rể tôi mới đồng ý bỏ qua cho mọi người ở đây" "Nếu không, chỉ có đám người mắt chó coi thường người khác này, thì đã để các người quỳ đến chết ở đây
Mọi người cùng nhìn về phía Lục Quốc Hào, vẻ mặt vô cùng cảm kích.
Lục Quốc Hào lại tỏ vẻ lúng túng, thực ra, ông cũng không nói gì.
Hứa Đình Hùng làm như vậy, là cố ý cho ông chút mặt mũi.
Trong lòng Lục Quốc Hào cũng vô cùng biết ơn Hứa Đình Hùng, đây mới thật sự là bạn bè chứ!
Hứa Đình Hùng vỗ vỗ vai Lục Quốc Hào: "Ông Lục, chúng tôi đi trước đây" "Chuyện ở đây, ông sắp xếp nhé." "Có gì cần giúp, ông cứ việc nói với chúng tôi." "Yên tâm, tình bạn cả đời của chúng ta, chuyện của ông, chính là chuyện của chúng tôi!"
Vẻ mặt của Lục Quốc Hào cảm kích: "Đình Hùng, cảm ơn ông!"
Hứa Đình Hùng nở nụ cười: "Cái ông này, cảm ơn cái gì?" "Trước đây tôi nghèo rớt mồng tơi, nếu như không có chút tiền riêng ông cho tôi mượn, nói không chừng tôi đã chết đói rồi!" "Tình bạn của chúng ta như vậy, tôi không nói cảm ơn ông, ông cảm ơn tôi cái gì?"
Lục Quốc Hào thật thà cười một tiếng, đời này, có thể có một người bạn như vậy, thật đáng giá
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đi khỏi, Lục Quốc Hào nhìn đám người nhà họ Nhâm, thoáng chốc hơi thấy chân tay luống cuống.
Mấy năm nay, ông ở nhà họ Nhâm, vẫn luôn bị người khác bắt nạt. Những người này, chưa từng tốt với ông lúc nào.
Hiện giờ địa vị đột nhiên thay đổi, ông ta lại thoáng không thể nào thích ứng được.
Thế nhưng người nhà họ Nhâm vô cùng thông minh, ào ào chạy tới vây quanh Lục Quốc Hào, hỏi han ân cần đủ loại, liên tục nịnh vợ.
Thậm chí, đến cả Nhâm Như Ngọc cũng đi tới bên cạnh Lục Quốc Hào, thấp giọng nói: "Quốc Hào, chuyện trước kia, đều do em sai rồi, em bị ma quỷ ám ảnh, thật sự xin lỗi." "Anh thứ lỗi cho em được không, chúng ta bắt đầu một lần nữa được không" "Em biết, mấy năm nay anh chịu thiệt rất nhiều, đều là lỗi của em, em... Em nhất định sẽ bù đắp cho anh." "Anh cho em thêm một cơ hội nữa, có được hay không?" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõ*i truyện tại ТгuуeлAРP.cом
Lục Quốc Hào nhìn người phụ nữ mà mình đã từng rất yêu này, trong lòng hơi khó chịu.
Trước đây hai người thề non hẹn biển, liều lĩnh cùng đi tới.
Vốn tưởng rằng là vì tình yêu, thế nhưng, về sau tất cả đều đã thay đổi.
Bởi vì ông không kiếm tiền được, bởi vì nhà họ Nhâm càng đi càng cao, ông ta trái lại thành gánh nặng cho Nhâm Như Ngọc, bị Nhâm Như Ngọc làm nhục đủ đường.
Mấy năm nay, Lục Quốc Hào chịu thiệt nhiều trong nhà như vậy, nguyên nhân quan trọng nhất, là do Nhâm Như Ngọc vẫn luôn chưởng mắt ông.
Ngay cả Nhâm Như Ngọc cũng không ủng hộ ông, nhà họ Nhâm, còn ai để ông vào trong mắt? Lục Quốc Hào hít sâu một hơi, buồn bã lắc đầu: "Như
Ngọc, tất cả đều chậm rồi." "Chúng ta, không thể nào bắt đầu lại đâu!"
Nhâm Như Ngọc nóng nảy: "Vì sao? Vì sao lại như vậy?" "Quốc Hào, anh... Anh từng nói, người anh yêu nhất là em mà!" "Vì sao không thể bắt đầu một lần nữa?" "Em đã nói xin lỗi anh rồi, anh... Anh là đàn ông, anh không thể rộng lượng một chút sao?" Vành mắt Lục Quốc Hào ửng đỏ, nhẹ giọng nói: "Người anh yêu nhất, vẫn luôn là em, chưa từng thay đổi." "Thế nhưng, chính bởi vậy, thương tổn em mang lại cho anh, mới là thứ khiến anh khắc ghi tận xương tủy!" "Em biết không? Đời này, anh chẳng quan tâm người ta đối tốt hay không tốt với anh, điều duy nhất anh quan tâm, là thái độ của em!"