Tiếp theo, Lâm Mạc Huy lại tìm tới ông cụ nhà họ Tống.
Lâm Mạc Huy cũng không lịch sự với ông ta mà nói thẳng về chuyện Vương Trùng Anh.
Ông cụ nhà họ Tống vốn dĩ muốn gắng hết sức phủ nhận, nhưng sau khi biết được đó là do ông cụ nhà họ Lý cung cấp thì ông ta lập tức ủ rũ.
Ông ta cứ luôn miệng nhắc rằng ông cụ nhà họ Lý được việc thì ít bại sự có thừa.
Kết quả là, khi Lâm Mạc Huy ném tờ kết quả giám định ra, ông ta lại trợn tròn mắt.
Ông ta không ngờ rằng bí mật mà mình đã che giấu mấy chục năm nay lại bị phát hiện theo cách này.
Tiếp đó, Lâm Mạc Huy nhất ông cụ nhà họ Tống và ông cụ nhà họ Lý lại với nhau.
Về phần tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, không phải là chuyện Lâm Mạc Huy quan tâm.
Người của sáu gia tộc này, ngoại trừ nhà họ Lý, những thành viên chính của năm gia tộc còn lại, đều đã bị người của Hổ Đông An giải quyết.
Những người khác đều bị trục xuất, đuổi ra khỏi phạm vi tỉnh Hải Dương, vĩnh viễn được phép bước chân vào tỉnh Hải Dương nửa bước.
Tất nhiên, không có các thành viên chủ yếu, lại không có di sản gia tộc, bọn họ sống sót như thế nào đã trở thành một vấn đề, thế thì còn quay trở lại trả thù thế nào được?
Kể từ đó, toàn bộ thành phố Hải Tân hoàn toàn do Lâm Mạc Huy kiểm soát.
Sau khi xử trí xong sáu gia tộc này, Lâm Mạc Huy trở lại Khu Đảo Xanh trước.
Cả nhà đều ở đây, Lâm Quế Anh ngồi cạnh Hứa Thanh Mây, vết thương của cô ấy đã lành.
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt cũng ngồi cạnh bàn.
Trên bàn có bày biện một bàn đồ ăn, bọn họ đều đang chờ Lâm Mạc Huy trở về.
Nhìn thấy cả nhà, tâm trạng của Lâm Mạc Huy tốt lên rất nhiều.
Có thể được sống hòa thuận trong gia đình như thế này mới là niềm hạnh phúc lớn nhất của đời người.
Sau bữa tối, Lâm Mạc Huy đưa Hứa Thanh Mây đến biệt thự Thịnh Vượng.
Trước kia, anh giải cứu rất nhiều người bị lừa bán ra khỏi tỉnh, tất cả họ đều được đưa đến đây.
Những người lớn tuổi hơn, có thể nhớ được, biết nhà của họ ở đâu thì Lâm Mạc Huy đã đưa cho họ chi phí đi lại trước và để họ trở về nhà.
Tuy nhiên, cuối cùng có hơn hai mươi đứa trẻ đều ở lại đây.
Những đứa trẻ nhỏ này chưa lớn lắm, hoàn toàn không biết làm thế nào để về nhà.
Không còn cách nào, Lâm Mạc Huy chỉ có thể tạm thời để bọn họ ở đây, sau đó từ từ tìm người nhà của bọn họ.
Tại đây, Lâm Mạc Huy đã nhìn thấy cô gái nhỏ và đứa trẻ mà anh đã nhìn thấy ở quảng trường trước đó.
Hai đứa trẻ này thực sự là một cặp chị em ruột, lúc đó chúng đã bị bắt cóc cùng nhau.
Vì cô bé có vẻ ngoài dễ thương, miệng mồm lại ngọt nên bọn buôn người không chặt tay chân mà để cô bé ra ngoài bán hoa kiếm tiền.
Em trai cô bé rất thê thảm, bị chém đứt tay chân, cả ngày phải đi xin ăn bên ngoài suốt.
Trên thực tế, có thể ăn xin đã được coi là tốt.
Bởi vì mục đích thực sự của bọn họ là muốn cắt nội tạng trên cơ thể. Khi những bệnh nhân phù hợp xuất hiện, đó là lúc chết của bọn họ.
Dù đã được giải cứu nhưng những đứa trẻ nhỏ này khi nhìn thấy mọi người thì vẫn sợ hãi tụ tập lại với nhau, ánh mắt tràn đầy kinh hãi.
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của những đứa trẻ này, Hứa Thanh Máy cũng thở dài buồn bã.
"Những kẻ buôn người này thật là đáng căm ghét!"
Hứa Thanh Mây nghiến răng.
Lâm Mạc Huy chậm rãi gật đầu, anh đã tận mắt chứng kiến tình cảnh trong trại nuôi dưỡng, anh là người biết rõ nhất.
Vì vậy, dù lần này suýt chết ở tỉnh, Lâm Mạc Huy cũng không có chút hối hận về những gì mình đã làm.
Nếu anh không giết đám người Sấu Hầu và cậu Phùng thì cả đời này, trong lòng anh sẽ luôn lưu lại một nút thắt.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho những đứa trẻ này, Lâm Mạc Huy đưa Hứa Thanh Mây trở lại Khu Đảo Xanh.
Rạng sáng, thấy Hứa Thanh Máy ngủ say, Lâm Mạc Huy chui xuống tầng hầm một mình.
Anh khoanh chân ngồi xuống, lại nuốt một viên Cửu Dương Phá Cảnh Đan rồi bắt đầu tu luyện.
Mấy ngày nay bị đuổi giết, mấy lần Lâm Mạc Huy phải tìm đường sống trong chỗ chết, nhưng thu hoạch cũng rất lớn.
Ít nhất, viên Cửu Dương Phá Cảnh Đan mà anh ăn lần trước đã được tiêu hóa hoàn toàn, thực lực của anh ít nhất cũng tăng gấp đôi so với lúc trước.