Tên khỉ gầy lắc đầu: “Vậy thì không được.” “Cái bình hoa này của tôi đáng giá 105 tỷ đấy.” “Nếu cô chạy rồi thì tôi biết tìm ai.” “Nếu không cả hai cô cùng đi với tôi đến đồn cảnh sát. “Nếu không cô bồi thường luôn cho tôi đi, cô tự xem đi.”
Đám đông xung quanh lại bàn tán. “Bây giờ còn đòi về nhà rõ ràng là có tật giật mình rồi!” “Không dám tới đồn cảnh sát rõ ràng là sợ rồi! “Mọi người nhanh chóng ngăn cô ta lại, không thể để hai người này chạy mất được.”
Mọi người vô cùng ầm ĩ, thậm chí còn vây xung quanh, nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Mây và Lâm Quế Anh. Hứa Thanh Mây lo lắng: “Ai nói là tôi muốn chạy?
Em gái tôi vẫn còn nhỏ, tôi đưa nó về nhà trước không được sao?”
Lúc đó, một đồng bọn của tên khỉ gầy đi tới: “Ây ya, chuyện này có gì mà lớn chứ?”“Nếu không như vậy đi, tôi lái xe đưa mấy người tới đồn cảnh sát, tiện thể làm nhân chứng luôn được không?”
Đám đông xung quanh đều nói được, ai cũng cho rằng như vậy là đúng, đúng là sắp bắt được hai đứa không biết xấu hổ.
Bà già vừa này nhìn Hứa Thanh Mây chằm chằm: “Này, hai người rốt cuộc có dám đi không? “Đến đồn cảnh sát còn không dám đi có phải là có tật giật mình không?"
Mọi người xung quanh lại cười ầm lên, ánh mắt nhìn Hứa Thanh Mây đều là cười cợt và lấy cô ra làm trò cười.
Hứa Thanh Mây lấy điện thoại ra, cô gọi mấy cuộc điện thoại nhưng đều không gọi được.
Quá tức giận, cô nói lớn: “Đi thì đi, tôi có gì mà không dám chứ?"
Cô đem theo Lâm Quế Anh, tức giận đùng đùng xông lên xe, rời đi.
Hai mắt tên khỉ gầy sung sướng như bắt được vàng, anh ta cũng theo lên xe, rồi chắp tay với mọi người nói: “Cảm ơn mọi người! “Mọi người đều là người tốt!”
Những người đứng đó đều vô cùng đắc ý, giống như bản thân mình vừa làm được một chuyện tốt.
Tên khỉ gầy lái chiếc xe bánh mì nhanh chóng bỏ đi, những người đứng xung quanh đó vẫn không ngừng bàn tán.Không lâu sau đó, một người phóng như bay tới.
Lâm Mạc Huy đi từ trên xe xuống, anh đang định đi tìm Hứa Thanh Mây và Lâm Quế Anh thì đột nhiên nghe thấy đám đông bàn luận. Sắc mặt anh nhanh chóng thay đổi.
Anh giữ lấy một người đàn ông bên cạnh, lớn tiếng hỏi: “Anh nói cái gì?” “Hai cô gái vừa nãy làm sao?”
Người đàn ông đó liếc mắt nhìn Lâm Mạc Huy: “Anh làm gì vậy?” “Liên quan gì tới anh?” “Thái độ này của anh là thế nào vậy?”
Lâm Mạc Huy tức điên, anh xách cổ người đàn ông kia xách lên: “Mau nói cho tôi biết!”
Người đàn ông kia sợ hãi ngây người ra rồi nhanh chóng kể lại chuyện vừa rồi một lượt.
Lâm Mạc Huy nghe xong, suýt nữa ngất đi.
Đúng lúc đó, không ít người xung quanh xúm xít lai.
Bà già kia cũng đứng trong đám người, bà ta tiến lại, cảm thấy khó hiểu: “Cậu thanh niên, cậu làm sao vậy?” “Hai cô gái đó cũng lừa cậu sao?”
Lâm Mạc Huy vô cùng tức giận, anh quay đầu lại mắng: “Lừa cả họ nhà bà!”
Bà già kia tức giận, chỉ vào mặt Lâm Mạc Huy và nói: "Cậu... cậu nói chuyện kiểu gì vậy?” “Tôi 78 tuổi rồi, cậu... cậu dám chửi tôi?”Lâm Mạc Huy tức giận nói: “Tôi chửi bà thì đã làm sao?” “Vừa nãy chính bà đã khiến bọn chúng đưa được hai người họ đi?” “Loại người sống dai mãi không chết như bà, bà có biết bà vừa làm gì không?”
Bà già đó vô cùng tức giận: “Cậu nói chuyện kiểu gì vậy? Nói chuyện kiểu gì vậy hả?” “Cậu dám chửi tôi sao, tôi... tôi báo cảnh sát bắt cậu lại.”
Lâm Mạc Huy hét lớn: “Không cần bà báo, tôi tự đi tôi báo.” “Tôi nói cho bà biết hai người phụ nữ vừa rồi một người là vợ, một người là em gái tôi!” “Hai người họ thật sự có chuyện gì xảy ra, tôi không tha cho bà đâu!”
Sắc mặt của bà già kia hơi thay đổi rồi bà ta lại cười lạnh: “Ồ, hóa ra là người thân của cậu sao? “Hừ, chẳng trách lại cùng một cái nết như nhau, đúng là không có giáo dục!” “Cậu vẫn còn mặt mũi chạy tới đây sao?” “Đúng thật là, người trong cùng một nhà, không giống lông cũng giống cánh.”
Mọi người xung quanh đều bàn tán không ngừng, tất cả đều tỏ ra coi thường Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy gọi điện thoại xong, anh trừng mắt nhìn bà già kia và nói: “Bà hiểu cái đếch gì?” “Bà có biết đám người vừa rồi không phải là