Tang Huy trầm giọng nói: "Nghe đồn rằng, Con Tằm Vàng là loại cổ do con người sinh ra. Sau khi được sinh ra, những quả trứng màu vàng của Con Tằm Vàng sẽ đọng lại trên bề mặt da của người đó, trông có vẻ giống như mụn mủ. Tuy nhiên, sau khi Con Tắm Vàng được hình thành, nó sẽ rời khỏi da, và làn da cũng sẽ được khôi phục về trạng thái ban đầu."
Tang Hưng chợt bừng tỉnh: "Vậy cô gái kia thật sự là người mà chúng ta đang tìm kiếm sao?"
Tang Huy suy nghĩ một lúc rồi mới thấp giọng nói: "Này anh, tôi có thể xác nhận điều này một chút được không?"
Lâm Mạc Huy xua tay: "Cứ tự nhiên."
Tang Huy nói với Ngọc Mạn một cách cung kính: "Phải đắc tôi rồi."
Nói xong, anh ta hít một hơi thật sâu, ngay lập tức sắc mặt của anh ta đỏ bừng lên.
Tang Hưng kinh hô: "Anh, anh muốn dùng Bổn Mạng Cổ sao?"
Tang Huy không nói gì. Miệng của anh ta gầm nhẹ hai tiếng, sau đó anh ta mở miệng rồi phun ramột con bọ cạp màu đỏ dài tầm nửa mét
Đây chính là Bổn Mạng Cổ của Tang Huy. một loại cổ trùng quan trọng nhất của tộc người cổ ở Miêu Cương, từ khi sinh ra nó đã được trồng trong cơ thể của con người.
Loại Bổn Mạng Cổ này có sức mạnh vô cùng khủng khiếp nhưng khi sử dụng nó cũng có thể gây nguy hiểm không hề nhỏ đối với cơ thể của con người.
Lúc trước, khi Lâm Mạc Huy đối phó với Sandro, đó cũng là lần cuối cùng mà anh phải liều mạng sử dụng Bổn Mạng Cổ.
Trước đây, Ô Nhĩ từng bị Lâm Mạc Huy dùng một cây kim châm phong ấn. Chính anh ta cũng phải dùng đến Bổn Mạng Cổ, mới có thể rút cây kim châm đó ra.
Tuy nhiên, sau khi Bổn Mạng Cổ ra ngoài, một khi bản thể của nó chết đi, Bổn Mạng Cổ sẽ lập tức trở thành một vật vô chủ, rất dễ dàng bị người khác cướp đi.
Hai học trò của Ô Nhĩ đã cướp đi Bổn Mạng Cổ của anh ta rồi giết anh ta một cách dễ dàng. Như vậy Bổn Mạng Cổ lập tức trở thành đồ của người khác.
Cho nên, nếu như không gặp phải một trường hợp bất đắc dĩ thì tộc người này cũng sẽ không dùng đến Bổn Mạng Cổ.
Sau khi con bò cạp đỏ này đi ra ngoài, nó đứng nguyên tại chỗ và xoay hai vòng rồi nó mới bò về phía Ngọc Mạn.
Ngọc Mạn cũng không có chút sợ hãi nào. Ngượclại, cô ấy còn nhìn con bò cạp đỏ này với một ánh mắt đầy thích thú.
Con bọ cạp màu đỏ kia bò đến chân của Ngọc Mạn, xoay quanh Ngọc Mạn vài vòng, hình như nó cũng đang rất hứng thú.
Đột nhiên, nó bò thẳng lên chân của Ngọc Mạn, rồi từ đó bò theo chân của Ngọc Mạn lên đến cổ của cô ấy.
Trong suốt quá trình, con bò cạp đỏ này không hề làm Ngọc Mạn bị thương. Ngược lại, có vẻ như nó lại rất thích Ngọc Mạn, cứ đi qua đi lại trên vai của Ngọc Mạn một cách rất vui vẻ.
Thậm chí Ngọc Mạn còn vươn tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve con bò cạp đỏ. Mà con bò cạp đỏ này cũng rất ngoan ngoãn, cho dù Ngọc Mạn có vuốt vào đuôi của nó thì nó vẫn không làm Ngọc Mạn bị thương. Tang Huy và Tang Hưng đều sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Tang Huy kích động đến mức cả người đều run rẩy: "Quả nhiên là cô ấy, đúng thật là cô ấy rồi. Cuối cùng chúng ta cũng tìm được cô ấy. Cuối cùng cũng tìm được rồi."
Ngọc Mạn có chút ngạc nhiên. Cô ấy không biết phải làm gì, cho nên lập tức trốn sau lưng Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy chỉ cười: "Các anh có chắc chắn cô ấy chính là người mà các anh đang tìm kiếm không?"
Tang Huy kích động nói: "Chúng tôi chắc chắn,hoàn toàn chắc chắn. Con Tắm Vàng chính là vua của các loại cổ. Bổn Mạng Cổ của tôi có sức mạnh cực kỳ lớn, chỉ khi nào nó ở gần Con Tằm Vàng, nó mới có thể trở nên ngoan ngoãn đến như vậy. Trong cơ thể của cô ấy nhất định là đang có Con Tằm Vàng."
Lâm Mạc Huy gật đầu một cách chậm rãi.
Thật ra, ngay từ lần đầu tiên anh nhìn thấy Ngọc Mạn, anh đã cảm thấy cô ấy có chút đặc biệt.
Dựa theo những gì anh còn nhớ về tiên tổ qua ngọc bội của mình, Con Tắm Vàng chính là vua của các loại cổ ở Miêu Cương.
Một khi Con Tằm Vàng được thành hình thì sẽ không có người nào có thể đánh bại được.
Nhưng mà, cho dù là ở Miêu Cương, Con Tằm Vàng cũng rất ít khi xuất hiện. Cho dù là mấy trăm năm cũng chưa hẳn có thể sinh ra một lần.
Thế nhưng, một khi Con Tắm Vàng xuất hiện, người nắm giữ Con Tằm Vàng, lập tức làm loạn thế gian này, không ai có thể chống lại được. Cho nên khi lúc mà anh gặp được Ngọc Mạn cũng xem như anh đã trở thành người đàn ông may mắn nhất trên thế giới này.
Tang Hưng kích động nói: "Cô Ngọc Mạn, cuối cùng chúng tôi cũng tìm thấy cô rồi. Cuối cùng chúng ta cũng có thể trở về Miêu Cương!"
A Man trốn sau lưng Lâm Mạc Huy, cô ta có vẻ hoảng sợ: "Anh Lâm, bọn họ... Bọn họ muốn làm gì vậy?"