*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một câu của Thu Nguyệt khiến cho tất cả mọi người đều nhìn về nhà họ Hứa, trên mặt đầy vẻ nghi ngờ.
Sắc mặt của Hứa Đình Hùng hoảng hốt, vội vàng giải thích: "Cái này... Phòng này làm sao không phải của tôi chứ?" "Cháu dựa vào cái gì nói phòng này không phải của tôi?"
Thu Nguyệt cười lạnh: "Dựa vào cái gì?” "Chỉ bằng việc chống cháu ba ngày trước đến xem qua căn phòng này!" "Lúc ấy, nhân viên tiêu thụ đã nói rõ ràng với chồng cháu, căn phòng này vẫn chưa bán!"
Lời vừa nói ra, xung quanh xôn xao. "Thật hay giả đấy?" "Ba ngày trước, căn phòng này vẫn chưa có bán?" "Kia chẳng phải ông Hùng nói láo à? Ông ta nói là mấy tháng trước mua mà!" "Thật có khả năng! Ông Hùng người này, là người vì giữ thể diện mà làm việc quá khả năng của mìnhmà." "Lần này thật mất mặt...
Đám người khe khẽ bàn luận, có ít người thậm chí trực tiếp chế giễu.
Sắc mặt của Hứa Đình Hùng trắng bệch, run giọng nói: "Cháu... Cháu nói bậy..." "Căn phòng này, tôi... Tôi đã mua lâu rồi...
Thu Nguyệt cười lạnh: "Ồ?" "Theo như chú nói thì là nhân viên tiêu thụ của khu Đảo Xanh nói sai rồi?" "Bọn họ cho khách khắc xem phòng mà đã bán đi rồi à?" "Nếu thật là như vậy, không bằng chúng ta đi tìm nhân viên tiêu thụ của khu Đảo Xanh đối chất một chút nhỉ?"
Người ở bốn phía nhất thời cười vang, một người lớn tiếng nói: "Cái này sao có thể chứ?" "Người của Nam Bá Lộc, làm sao có thể phạm sai lầm cấp thấp như vậy?" "Ông Hùng à, ông cũng đừng ráng chống đỡ, căn phòng này, khẳng định không phải của ông!"
Sắc mặt của Hứa Đình Hùng trắng bệch, cúi đầu không dám nói lời nào, ông ta nào dám đi tìm nhân viên tiêu thụ của khu Đảo Xanh mà hai mặt một lời chứ.
Nhìn thấy bộ dạng này của Hứa Đình Hùng, chú Đông không cần nói cũng biết là vui vẻ như nào rồi. Ông ta vênh vang đắc ý vỗ vỗ bả vai của Hứa ĐìnhHùng, cười nói: "Ông Hùng à, đều là bạn bè nhiều năm, ông có bao nhiêu cần lượng thì chúng tôi đều biết rồi đúng không? Ông cần gì phải làm như vậy với cùng chúng tôi chứ?" "Ai, thật là, đều đã lớn tuổi rồi, sao còn ham hư vinh như thế chứ?" "Tôi nói với ông này, coi như ông không có biệt thự ở khu Đảo Xanh phòng thì chúng tôi cũng sẽ không xem thường ông đâu!" "Thế nhưng hết lần này tới lần khác ông mạo xưng là trang hảo hán, đây mới thật là thứ khiến cho người ta xem thường đấy!"
Đám người xung quanh nhao nhao gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Hứa Đình Hùng tràn đầy trào phúng và giễu cợt.
Hứa Đình Hùng chỉ muốn đập đầu chết luôn ở chỗ này.
Đời này, ông ta đều bị chủ Đông chèn ép, cơn tức này cũng đi theo cả một đời.
Vốn cho là hôm nay có thể mở mày mở mặt, không nghĩ tới, vậy mà lại mất mặt như thế, ông ta quả thật là không còn mặt mũi để sống tiếp nữa
Về phần Phương Như Nguyệt bên cạnh, cũng vô cùng xấu hổ, thấp giọng oán trách: "Tôi đã nói rồi, không nên tranh hơn thua với người ta." "Ông cứ không nghe, hiện tại mất mặt quá đi mất.
Cả người Hứa Đình Hùng đều đang run rẩy, cảm giác thê lương đến cực điểm.
Người xung quan giễu cợt một phen, chú Đôngcười híp mặt nói: "Được rồi, mọi người cũng đừng oán trách ônghứa." "Cho dù như thế nào, chúng ta đã đi vào khu Đảo Xanh thì cũng nên thăm quan một chút. "Đây là cơ hội mà ông Hùng giành lấy cho cho chúng ta, mọi người đừng bỏ qua
Đám người lại cười vang, đây mới là trào phúng that su
Sau đó, đám người tiếp tục tham quan khu Đảo Xanh,
Hứa Đình Hùng căn bản không còn mặt mũi để đi theo nữa.
Nhóm người của Chú Đông tâm trạng rất vui vẻ, một đường mà đi.
Rất nhanh, bọn họ đi tới bên ngoài căn biệt thự tốt nhất ở khu Đảo Xanh, "Căn phòng này, nghe nói là căn quý giá nhất bên trong khu Đảo Xanh, cũng xa hoa nhất
Thu Nguyệt cảm khái nói, trước đó cô ta thế mà từng đi vào khu Đảo Xanh.
Đám người nhao nhao sợ hãi thán phục, căn phòng này, chỉ từ bên ngoài nhìn đã có thể có thể giết hết tất cả những thứ trước đó.
Nhưng vào lúc này, Thu Nguyệt đột nhiên kinh ngạc nói: "A? Bố, bố nhìn cô gái ở vườn hoa kia, rất quen mặt nhì "Cô ta... Cô ta hình như là Hứa Thanh Mây, đúng không?