*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hứa Thanh Tuyết vui mừng khôn xiết, gật đầu liên tục: “Tốt quá đi, tốt quá đi!” “Vậy thì cứ làm theo lời anh nói, em sẽ đi nói chuyện với bố mẹ
Hoàng Kiến Đình giữ Hứa Thanh Tuyết lại, lặng lẽ kéo cô ta vào nhà bếp. “Em đừng vội thế
Hoàng Kiến Đình nói nhỏ: “Nếu như em trực tiếp đi nói với bố mẹ như thế thì làm sao thể hiện sức ảnh hưởng của hai chúng ta ra được?”
Hứa Thanh Tuyết sửng sốt: “Ý anh là sao?”
Hoàng Kiến Đình hạ thấp giọng: “Bây giờ bố mẹ cực kỳ tin tưởng Lâm Mạc Huy, họ nghĩ rằng chuyện gì Lâm Mạc Huy cũng làm được.” “Nếu như hai chúng ta cứ nói thẳng ra thì cho dù chúng ta đến giúp, bố mẹ cũng cảm thấy chúng ta chẳng giỏi hơn Lâm Mạc Huy được bao nhiêu. “Nhưng mà nếu như Lâm Mạc Huy không giúp đỡ, còn chúng ta lại hoàn thành được chuyện đó thì emnghĩ thử coi, bố mẹ sẽ có cái nhìn khác về chúng ta và Lâm Mạc Huy không?”
Hứa Thanh Tuyết ngẫm nghĩ lại, quả thực có thể nói như vậy. “Vì vậy, ý của anh là em không đi tìm Lâm Mạc Huy nữa, đúng không?”
Hứa Thanh Tuyết hỏi nhỏ.
Hoàng Kiến Đình lắc đầu: “Em phải đến tìm anh ta, nhưng sau đó phải để anh ta từ chối làm việc này!” Hứa Thanh Tuyết gãi đầu: “Chuyện này... Nhưng
Lâm Mạc Huy sẽ từ chối sao?”
Hoàng Kiến Đình mỉm cười: “Anh ta sẽ không từ chối nhưng chị em thì sẽ từ chối đó.” “Lát nữa em tới nói với anh ta thế này...
Năm phút sau, Hứa Thanh Tuyết đi tới phòng ngủ chính trên tầng hai.
Cô ta gõ cửa thật mạnh, vừa vào phòng đã nói luôn: “Anh rể, bố mẹ bảo anh đi nhờ Nam Bá Lộc giúp một tay.
Hứa Thanh Mây vừa nghe Hứa Thanh Tuyết nói vậy thì cau mày lại ngay lập tức.
Bố mẹ lại muốn giở trò gì nữa đây?
Nam Bá Lộc là người muốn nhờ là nhờ được sao?
Không chờ Lâm Mạc Huy lên tiếng, Hứa Thanh Mây đã nói trước. "Hai người họ muốn làm cái gì nữa há?" “Có chuyện gì mà cần phải nhờ Nam Bá Lộc hỗ tro?"Hứa Thanh Tuyết liếc cô một cái: “Chắc chắn là chuyện quan trọng rồi!” “Lâm Mạc Huy, anh trả lời đi, có giúp hay không!” Nhìn điệu bộ vênh mặt hất hàm sai khiến của Hứa Thanh Tuyết, Hứa Thanh Mây tức giận nói: “Nhà chúng ta có chuyện gì quan trọng đến mức phải đi nhờ vả Nam Bá Lộc chứ?” “Em đi nói lại với bố mẹ rằng có chuyện gì thì chúng ta tự giải quyết, không cần làm phiền đến anh Lộc.”
Hứa Thanh Tuyết mừng thầm trong lòng, đây chính là kết quả mà cô ta muốn.
Chẳng cần nói là chuyện gì, chỉ cần bảo tìm Nam Bá Lộc thì phản ứng đầu tiên của Hứa Thanh Mây chính là cảm thấy bố mẹ đang vẽ chuyện, chắc chắn cô sẽ không đồng ý “Hừ, không giúp thì thôi, nói nhảm làm gì!”
Hứa Thanh Tuyết vứt lại một câu rồi chạy đi ngay. Hứa Thanh Mây thở phì phò đóng cửa lại, vẻ mặt giận giữ: “Rốt cuộc bố mẹ nghĩ gì vậy?” “Mới yên ổn được mấy ngày mà bây giờ lại muốn bày trò gì nữa đây?"
Lâm Mạc Huy không nhịn được nói: “Thanh Mây, hay là chúng ta xuống hỏi xem đã xảy ra chuyện gì?”
Hứa Thanh Mây xua tay: “Không cần hỏi đâu!” “Nhà chúng ta có chuyện gì mà đến mức phải đi nhờ Nam Bá Lộc?” “Lâm Mạc Huy, chúng ta làm việc không thể nợngười khác quá nhiều, anh hiểu không?” “Trước đó, chuyện giữa anh và nhà họ Lưu đã phải ngại mặt ra đi nhờ vả Nam Bá Lộc rồi. “Chuyện của bố mẹ lớn được đến đâu chứ? Tìm Nam Bá Lộc làm gì?”
Lâm Mạc Huy nghe cô nói thế thì không nói gì nữa.
Bên này, Hứa Thanh Tuyết xuống tầng, lập tức đi vào phòng của bố mẹ. “Bố, mẹ, người ta không muốn giúp!
Hứa Thanh Tuyết nói thẳng ra luôn.
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt vẫn còn đang mong chờ, nghe vậy thì hai người lạnh mặt xuống hẳn. “Vì... vì sao?”
Hứa Đình Hùng vội vã kêu lên.
Hứa Thanh Tuyết bĩu môi: “Bố, bố làm thế khiến người ta cảm thấy mất mặt đó.” “Ngại đi nhờ Nam Bá Lộc nên đương nhiên từ chối rồi!” “Chị con nói rồi, chuyện của nhà chúng ta thì chúng ta tự giải quyết, năng lực làm được đến đâu thì làm đến đấy!”
Mặt Hứa Đình Hùng căng lên đỏ bừng, mấy lời này là đang chế nhạo ông ta đây mà. “Chuyện này... Đang nói cái gì vậy hả!” “Bố là bố vợ anh ta, mất mặt cái gì chứ?”