*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Nam Bá Lộc không khỏi ngạc nhiên: "Cậu biết bà ấy ở đâu?"
Lâm Mộ cười khẽ, "Chính xác mà nói, tôi không biết bà ấy đang ở đâu, nhưng mà tôi biết làm sao để tìm được bà ấy!"
"Ông Nam, phương hướng tìm kiếm trước đó của chúng ta sai rồi."
"Ông điều tra tra Lưu Thiên Quang ở bên kia giúp tôi, dưới tay ông ta có hai tên tay sai thân cận, một người là Chu Văn còn một người là Hạ Cường. Xem thử hai tên này đang làm gì!"
Nam Bá Lộc nói, "Không thành vấn đề, Kha Văn, đi thăm dò vị trí của hai người này một chút."
"Cậu Lâm, cậu cho rằng người là do Lưu Thiên Quang bắt đi sao?"
Lâm Mạc Huy gật đầu, "Có lẽ là như vậy!" Nam Bá Lộc nghi ngờ, "Tại sao?"
Lâm Mạc Huy nói khẽ, “Ở nhà khách nhỏ bên này, tôi có tìm được video quay lại cảnh theo dõi. "Video này đã ghi lại được cảnh mẹ vợ tôi bị
bắt đi."
Nam Bá Lộc kinh ngạc, "Cậu có thấy hai người dưới tay của Lưu Thiên Quang không?"
Lâm Mạc Huy lắc đầu, "Không phải vậy. Bọn
họ che mặt không nhìn rõ được."
"Tuy nhiên, thời gian trên màn hình là mười hai giờ năm mươi ba phút!"
Nam Bá Lộc im lặng một lúc, thật lâu sau, ông ta mới nhẹ giọng nói: "Tôi hiểu rồi!"
Một lúc sau, Kha Văn đến báo cáo tình hình.
Nam Bá Lộc nói: “Kha Văn căn cứ vào định vị trên di động nên đã tìm được vị trí hai người kia rồi.”
"Tôi gửi cho cậu biết vị trí, cậu có muốn tôi phải người giúp cậu không?"
Lâm Mạc Huy lắc đầu, "Không cần đâu, một mình tôi là được rồi!"
"Cảm ơn ông, ông Lộc!"
Sau khi cúp điện thoại, tin nhắn của Nam Bá Lộc nhanh chóng được gửi đến.
Anh xem xét vị trí, thấy nó nằm trong một tòa nhà dân cư cách đây không xa.
Nhìn lại thời gian, vẫn còn mười lăm phút, gần một giờ.
Lâm Mạc Huy không dám chậm trễ, trước tiên gửi tin nhắn cho Hổ Đông Anh, sau đó liền với vàng đi tới nơi này.
Lâm Mạc Huy đến tòa nhà dân cư này mất tới bảy phút.
Anh liếc nhìn xuống tầng dưới và nhanh chóng tìm căn phòng mà Nam Bá Lộc nói.
Cái ở giữa tầng ba.
Rèm cửa của ngôi nhà này được kéo ra, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng lờ mờ.
Lâm Mạc Huy không đi cầu thang bộ mà trèo qua đường ống thoát nước bên ngoài sau đó đi tới phía trước cửa sổ căn phòng
Anh lấy một lọ sứ nhỏ từ trong người ra, tay mở nắp lọ rồi đưa miệng lọ hướng về phía cửa sổ.
Anh nhẹ nhàng kéo rèm cửa ra một kẽ hỡ, thổi một hơi từ miệng lọ, lập tức có một thứ bột phần nhàn nhạt bay thẳng vào phòng.
Không bao lâu sau, Lâm Mạc Huy nghe thấy trong phòng vang lên hai tiếng động nhẹ, giống như có người bị ngã.
Lâm Mạc Huy lại theo đường ống nước đi xuống, đi cầu thang ra ngoài nhà.
Anh vươn tay gõ cửa, bên trong không có động tĩnh gì.
Anh cũng không sốt ruột, chỉ im lặng đứng ở cửa chờ đợi.
Không lâu sau đó có một nam thanh niên thở hổn hển chạy tới.
Anh ta nhìn thấy Lâm Mạc Huy liền vội vàng kích động đi tới: "Anh Lâm, anh Hổ kêu em tới, anh có dặn dò gì không ạ?"
Vừa rồi thời điểm Lâm Mạc Huy xuất phát, anh đã gửi tin nhắn cho Hồ Đông Anh, nhờ anh ta cử một người có thể bẻ khóa.
Cậu thanh niên này hẳn là được Hổ Đông Anh gửi tới
Lâm Mộ chỉ vào cửa: "Cậu mở cái cửa này ra
Người thanh niên xem xét một cái rồi lập tức
đi."
nói: "Không thành vấn đề."
Cậu ta lấy trong người ra một sợi kẽm rồi nhét vào lỗ khóa, chưa đầy mười giây đã nghe thấy tiếng cạch cạch, cửa trực tiếp bị mở ra.
Lâm Mạc Huy kinh ngạc liếc nhìn người thanh niên, tay nghề không tồi.
Người thanh niên tỏ vẻ xấu hổ, cười mỉa nói: "Anh Lâm, trước kia em có hay lẻn vào nhà người khác rồi trộm vài thứ."
"Mấy cái này... đều là ngón nghề câu cơm." Lâm Mạc Huy chợt hiểu hóa ra đây là một tên