*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Lâm Mạc Huy ngạc nhiên không thôi, vậy mà cô gái này phát hiện ra mình sao?
Anh yên lặng không hề phát ra tiếng động nào lùi về sau một bước, kết quả, cô gái kia cũng không chú ý tới anh mà cứ thế vọt thẳng vào phòng.
Đứng trong sân, cô gái dùng sức mà hít hà liên tục, giống như là đang tìm kiếm thứ gì đó.
Lâm Mạc Huy đi theo phía sau, thấy động tác này của cô ta thì nhịn không được cau mày lại.
Không hề nghi ngờ là cô gái này nhận ra được vừa rồi chính anh là người ta thả sương mù ra.
Chuyện này tuyệt đối không thể bại lộ!
Lâm Mạc Huy rút ra một cây kim bạc, nhẹ ngàng đâm vào phần gáy của cô gái.
Thân thể cô gái lập tức mềm nhũn xuống, trực tiếp hôn mê không biết trời đất gì nữa.
Lâm Mạc Huy đỡ cô ta cũng lên lưng, thừa dịp ban đêm mà dẫn theo cô ta rời khỏi trang viên của nhà họ Lưu.
Đương nhiên, trước lúc rời đi, Lâm Mạc Huy đã xóa sạch xác của bốn con chó kia.
Nếu ném bốn con chó này đi cũng chẳng sao, nhưng nếu có người phát hiện ra xác của chúng thì nhất định nhà họ Lưu sẽ biết có người xông vào nhà của họ.
Anh rời khỏi nhà họ Lưu, chở cô gái kia tới Hoa Đình Thịnh Vượng. Chỗ này có mấy phòng ở của Hổ Đông An, Lâm Mạc Huy có chìa khóa mấy căn hộ ở đây.
Anh đưa cô gái tới một phòng ở trong số đó, sau đó thì mới rút cây kim bạc trên cổ cô ta ra.
Mạt yếu ớt tỉnh lại, nhìn thấy tình huống xung quanh thì ngay lập tức sắc mặt của cô ta liền thay đổi.
"Anh...Anh là ai?"
Mạt trầm giọng hỏi.
Lâm Mạc Huy vẫn mặc bộ quần áo màu đen, trên mặt cũng được che bằng miếng vải đen, căn bản Mạt không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh.
"Câu nói này có lẽ nên là tôi hỏi cô mới đúng
chứ!"
Lâm Mạc Huy trầm giọng trả lời lại.
Mạt nhìn chăm chăm vào Lâm Mạc Huy một hồi thì đột nhiên bật cười hết sức quyến rũ: "Tôi sao? Tôi chỉ là một cô gái nhỏ mà!"
"Anh đánh ngất tôi còn đưa đến nơi này, anh muốn làm gì đây?"
"Tôi... Tôi không phản kháng được, nhưng tôi
sẽ không sợ anh đâu..."
Giong nói vô cùng yếu mềm, nếu là đàn ông bình thường mà nghe được chắc chắn sẽ nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng Lâm Mạc Huy hoàn toàn giống như không nhìn thấy, anh bình tĩnh nói: "Mạt cổ Miêu Cương, cô tu luyện vẫn chưa tới nơi tới chốn đâu."
"Chỉ với chút thủ đoạn này, cô không cần đem ra bêu xấu đâu!"
Sắc mặt của Mạt hơi thay đổi, cô ta tự nhận mình là trời sinh đã xuất sắc rồi, cho dù không cần Mạt cổ, cũng sẽ có vô số đàn ông quỳ dưới váy của cô ta.
Hơn nữa, cô ta đã tu luyện Mạt cổ nhiều năm rồi nên vẫn rất tự tin với thực lực của mình. Ngoại trừ những anh em cùng môn, với lại những kẻ mạnh Miêu Cương.
Những người đàn ônh khác, chỉ cần một ảnh mắt của cô ta thì đối phương sẽ bị cô ta khổng chế, sẽ luôn làm việc vì cô ta.
Nhưng người đàn ông trước mặt này, vậy mà còn không nhìn qua cô ta cái nào, đây là tình huống gì đây?
Chẳng lẽ sức quyến rũ của mình không đủ hấp dẫn anh chàng này hay sao?
Thật ra,cô ta cũng không biết.
Mạt cổ của cô ta vô dụng với Lâm Mạc huy, thứ nhất là vì Lâm Mạc Huy đã có đề phòng từ trước. Hơn nữa, cũng bởi vì Lâm Mạc Huy đã nhìn qua rất nhiều phụ nữ đẹp rồi nên dù Mạt này có sắc đẹp không khác gì Hạ Vũ Tuyết, mặc dù đúng là rất đẹp đó nhưng vẫn chưa tới mức thần thánh.
So với Hứa Thanh Mây, Tổng Lan Ngọc hay Mạn Ngọc thật ra vẫn có hơi chênh lệch một chút.
Thậm chí ngay cả Nam Bằng Ngọc con gái của Nam Bá Lộc dù tuổi còn nhỏ nhưng gương mặt vẫn vượt xa cô nàng này.
Cho nên, Lâm Mạc Huy đối với sắc đẹp kiểu này dường như đã là miễn dịch.
Im lặng một hồi, Mạt trầm giọng nói: "Nếu anh biết Mạt cổ, vậy chắc là anh phải biết tôi là người Miêu Cương chứ?"
"Anh cũng đã biết nếu là kẻ thù của người Miêu Cương chúng tôi thì sẽ có kết quả gì rồi đúng không?"
Lâm Mạc Huy cười khinh một tiếng, đột nhiên giơ tay lên, một kim bạc xẹt qua chính xác đâm vào bờ vai bên trái của Mạt.
Mạt chỉ cẩm thấy cả người run lên, một cảm giác khó nói thành lời dâng lên nhanh chóng