Sau khi ăn xong, Hứa Thanh Tuyết trở về phòng, tức giận ném mọi thứ trên giường xuống đất. "Tức quá! Tức quá!" "Tên vô dụng đó tại sao lại đột nhiên nhận được sự ủng hộ của bố mẹ chứ?" "Nếu cứ tiếp tục như vậy, cả hai chúng ta... Sớm muộn gì cũng bị đuổi ra khỏi nhà!"
Hứa Thanh Tuyết nghiến răng.
Hoàng Kiến Đình thở dài, lần này mọi chuyện rắc rối quá.
Bọn họ gần như đã khiến công ty có thu nhập hàng ngàn tỷ đồng suýt chút nữa sụp đổ. Việc Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt có ý kiến về cậu ta là điều bình thường.
Nhưng điều cậu ta không thể chấp nhận nhất chính là sự ủng hộ của Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt dành cho Lâm Mạc Huy.
Trong gia đình này, chỉ cần Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt không ủng hộ Lâm Mạc Huy, Hoàng Kiến Đình vẫn còn cơ hội.
Tuy nhiên, nếu hai người này hỗ trợ Lâm Mạc Huy, thì cậu ta sẽ không có cơ hội nào cả. "Thanh Tuyết, lần này mọi chuyện có chút phiền phức." "Anh nghĩ chúng ta phải tìm cách để cho bố mẹ tiếp tục đối đầu vào Lâm Mạc Huy!" “Nếu không, chúng ta sau này không có tư cách lên tiếng trong ngôi nhà này!"
Hoàng Kiến Đình thấp giọng nói.
Hứa Thanh Tuyết năm chặt tay, ánh mắt lóe lên, trong lòng cũng đang suy nghĩ nên đối phó với Lâm Mạc Huy như thế nào.
Vài ngày sau đó, Lâm Mạc Huy bận rộn với công ty xây dựng. Anh Hổ và Đặng Tiến Quân đã về làm việc trong công ty xây dựng, Đặng Tiến Quân là tổng quản lý, phụ trách phần trang trí khu biệt thự
Những cổ đông trước đó đều đã trở lại.
Phương Ngọc Đức dùng mối quan hệ của mình, liên hệ với một nhóm người đến mua nhà.
Chưa đầy bốn ngày sau, những căn nhà đbị trả lại trước đó đã bán được gần hết. Cũng trong vài ngày đó, Lâm Mạc Huy đang ấp ủ một kế hoạch lớn Trần Phước Nguyên.
Họ muốn xây dựng một bệnh viện gần khu biệt thự này, sẽ do ông Hạ đứng đầu, để thu hút thêm nhiều người đến đây mua nhà.
Lâm Mạc Huy không hiểu việc xây dựng các cơ sở hạ tầng này, tuy nhiên, bản thân Trần Phước Nguyên là một chuyên gia trong lĩnh vực này, đích thân ông ta đã cử một nhóm người đến giúp đỡ và lên kế hoạch nâng tầm khu biệt thự này lên một tầm cao mới.
Lâm Mạc Huy để tất cả những việc này cho Đặng Tiến Quân xử lý, còn anh tiếp tục làm người thu tiền.
Lâm Mạc Huy phần lớn thời gian ở trong bệnh viện.
Hạ Vũ Tuyết trong thời gian này tương đối bận rộn, Quỹ y tế của cô ấy đã hoàn thành, hàng ngày cô ấy đều bận rộn với việc giúp đỡ một số bệnh nhân nghèo, cuộc sống của cô ấy cũng trở nên phong phú hơn rất nhiều.
Theo như lời của Hạ Vũ Tuyết, cô ấy muốn hoàn thành việc này, để Lâm Mạc Huy phải nhìn cô ấy với ánh mắt ngưỡng một
Bây giờ cô ấy không đi nhậu nhẹt với những người bạn ngày trước nữa mà dành phần lớn thời gian và sức lực cho việc giúp đỡ những bệnh nhân nghèo.
Cô ấy thậm chí còn đi tìm những người bạn nhà giàu có trước đây và mong họ quyên góp cho Quỹ y tế. Những người này ban đầu nghĩ rằng Hạ Vũ Tuyết bị điện, đang yên đang lành tự nhiên tham gia vào Quỹ y tế gì đó làm gì.
Tuy nhiên, Hạ Vũ Tuyết ngày càng làm nhiều hơn, họ dân dần phát hiện ra Hạ Vũ Tuyết rất nghiêm túc, vậy nên nhiều người thực sự đã nhìn Hạ Vũ Tuyết với ánh mặt ngưỡng mộ
Với tầm ảnh hưởng của nhà họ Hạ, quỹ của Hạ Vũ Tuyết đã nhận được rất nhiều quyền góp. Thậm chí, sự việc này còn được đưa lên mặt báo và được thành phố khen ngợi.
Ông cụ Phong mỗi khi đề cập đến vấn đề này đều cười không khép được miệng.
Ông ấy từng cho rằng cháu gái mình bị chiều chuộng đến mức hư hỏng.
Nhưng Hạ Vũ Tuyết có thể thay đổi như thế, đây có lẽ là chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời ông ấy.
Vì thế, nhà họ Hạ vô cùng biết ơn Lâm Mạc Huy.
Chiều hôm đó, khi Lâm Mạc Huy vừa trở lại văn phòng, anh đã nhìn thấy Hạ Vũ Tuyết đang ngồi hờn dỗi một mình. "Ai yo, cô Hạ, ai lại chọc cổ tức giận?"
Lâm Mạc Huy mỉm cười.
Nhìn thấy Lâm Mạc Huy, vẻ mặt của Hạ Vũ Tuyết chỉ dịu đi một chút.
Cô thở dài nói nhỏ: "Anh Lâm, anh biết không, hôm nay tôi gặp một bệnh nhân." "Haiz, nói ra liền tức giận!"