Vừa nghe thấy lời này, Hứa Đình Hùng liền trợn tròn mắt. Sắc mặt Phương Như Nguyệt cũng thay đổi, lập tức nói: "Đúng vậy, bảy mươi tỉ của ông đi đâu rồi?" "Hứa Đình Hùng, ba mươi lăm tỉ của tôi đi đầu rồi, bây giờ ông biết rõ " "Nhưng mà bảy mươi tỉ của ông thì đi đâu rồi?"
Sắc mặt Hứa Đình Hùng đầy khó chịu, lập tức đứng dậy "Bảy mươi tỉ gì chứ?" "Tôi không biết bà đang nói cái gì!" "Tôi không lấy tiền từ công ty kiến trúc!"
Phương Như Nguyệt tức giận: "Cái rầm ấy!" "Ông cho rằng tôi không biết hả?" "Ông đã lấy bảy mươi tỉ từ công ty kiến trúc rồi." Hứa Đình Hùng: "Vô cớ gây sự "Tôi lười giải thích với các người."
Nói xong, ông ta liên xoay người đi thắng vào phòng ngủ. Phương Như Nguyệt tức giận: "Ông đừng có chạy" "Ông giải thích rõ bảy mươi tỉ đấy cho tôi, rốt cuộc là tiêu đi đầu rồi!" "Có phải là ông cầm tiền đi nuôi con hồ ly tinh rồi không?" "Hứa Đình Hùng, tôi liền mạng với ông, tôi... Phương Như Nguyệt gào thét mà đi về hướng phòng ngủ.
Vẻ mặt Hứa Thanh Mây mờ mịt, mình đang nói chính sự mà, sao hai người này chạy hết rồi?
Cô quay về phía Hoàng Kiến Đình, Hứa Thanh Tuyết lập tức nói: "Hứa Thanh Mây, chị đủ rồi đấy!" "Bố mẹ vất vả lắm mới làm hòa được, chị lại cố tình bởi lông tìm bết, làm cho bọn họ cãi nhau um lên!" "Rốt cuộc là chỉ có ý gì hả?" "Bố mẹ đã lớn tuổi thế rồi, chị cứ phải ép bọn họ cãi nhau đến ly hôn chị mới vừa lòng sao?" "Em chưa thấy đứa con gái nào như chị đâu, chị không xứng làm con gái nhà người ta l "Bỏ đi, em lười nói chuyện với chị. Chồng à, chúng ta về phòng thôi." Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Hứa Thanh Tuyết lôi Hoàng Kiến Đình, cũng quay trở về phòng ngủ.
Hứa Thanh Mây nhíu mày, cô nhìn ra ngoài, có mấy người đang trốn minh.
Cô quay lại phòng, nói: "Lâm Mạc Huy, sổ sách của công ty kiến trúc, chắc chắn có vấn đề " "Hay là, chúng ta cứ sòng phẳng đi, triệt Hoàng Kiến Đình đi!" "Nếu không, bên công ty kiến trúc sẽ là một cái hang khoogn đáy, còn không biết phải tiêu bao nhiêu tiền nữa!"
Lâm Mạc Huy lắc đầu: "Thanh Mây, em đừng gập" "Bây giờ diệt Hoàng Kiến Đình, bố mẹ sẽ cảm thấy chúng ta đang chĩa mũi nhọn vào bọn họ, đến lúc đó mới thực sự là ầm ĩ lên." "Em cũng không cần lo lắng, anh đã sắp xếp chuyện này rồi. Hứa Thanh Mây liếc nhìn Lâm Mạc Huy một cái, gật đầu, trong lòng cô, cô tin tưởng Lâm Mạc Huy nhất.
Phòng ngủ phía dưới.
Sau khi Phương Như Nguyệt vào phòng, liền tức giận mà cãi ầm lên, bảo Hứa Đình Hùng giải thích bảy mươi tỉ đó đi đâu hết rôi. Hứa Đình Hùng đóng cửa phòng lại, vẻ mặt như là kẻ trộm: "Ây da, bà đừng có làm loạn nữa được không?" "Bảy mươi tỉ, bảy mươi tỉ! Thanh Mây mở miệng nói một cái, bà liền làm loạn lên sao?" "Làm thế là bà muốn cho nó biết rằng, chúng ta rút tiền từ công ty kiến trúc hay sao hả?" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Phương Như Nguyệt có chút rồi, liền giận dữ nói: "Nói nhảm, ông nói rõ cho tôi bảy mươi tỉ đó đi đâu đấ "Hứa Đình Hùng, tôi cảnh cáo ông, nếu như ông dám hồ ly tinh ở bên ngoài, thì ông ra khỏi nhà cho tôi nuôi
Hữa Đình Hùng trừng mắt nhìn bà ta. "Bà có bệnh hả?" "Từ lúc nào tôi nuôi hồ ly tinh bên ngoài hả?" "Tiền đó tôi cầm đi đầu rư rồi, tôi mua cổ phiếu rồi!"
Phương Như Nguyệt ngơ ra một lát: "Thật hay giả vậy?" "Ông ông mua cổ phiếu, vậy sao không dám nói?" Hứa Đình Hùng thở dài một hơi. "Tôi mua cổ phiếu lỗ ba mươi lắm tỉ, tôi... tôi nói thế nào đây?" "Lỗ nhiều như vậy, nếu như mà Thanh Mây biết được, vậy thì trong nhà loạn đến mức nào cơ chứ?" Phương Như Nguyệt mở to mắt ra nhìn: "Gì cơ? Ông mua cổ phiếu lỗ ba mươi lăm ti?" "Hứa Đình Hùng, ông là một ông già đáng chết, ông ông biết bây giờ kiếm tiền khó làm không?" "Ba mươi lăm tỉ này, ông đưa tôi mua không được hả, chúng ta cũng đủ mua phòng rồi, ông... ông cầm đi làm lỗ rồi? Ông thực sự là một tên phá của mà!"
Hứa Đình Hùng thẹn quá hóa giận: "Bà nói ít thôi!" "Bà thì tốt hơn tôi bao nhiêu? "Tôi mua cổ phiếu, còn có thể kiếm được tiền. "Bà đưa ba mươi lăm tỉ cho Ngô Phi Điệp, đây mới thực sự là đáng bị đánh cho!"