Ngô Phi Điệp tức giận nhìn Phương Như Nguyệt: "Bác cả, bác nói vậy có vẻ không đúng” “Ai lừa tiền bác?" “Tiền này là bác cam tâm tình nguyện cho chúng tôi. “Tiền là bác cho, vậy chiếc xe máy này đương nhiên cũng nên tính là bác mua. “Nếu là xe máy của bác, xảy ra tai nạn giao thông, vậy bác dựa vào đầu mà không chịu trách nhiệm?
Phương Như Nguyệt mơ hồ: "Cô... Cô đây căn bản là nói bậy nói bạ”
Ngô Phi Điệp còn muốn nói, lúc này cửa phòng bệnh mở ra, một giường bệnh đẩy ra.
Bệnh nhân trên giường bệnh bị vải trắng che kín, không thể nghi ngờ, đã hết cứu được.
Phương Như Linh trực tiếp nhào tới, khóc ầm lên: "Con tôi." Y tá trừng bà ta một chút: "Đây không phải con bà, con bà ở phòng mổ bên kia.
Phương Như Linh sửng sốt một chút: "Vậy đây là. Y tả: "Đây là cô bé đưa tới cùng con bà và người đua xe đưa kia, đã không thể cứu được nữa."
Phương Như Linh lập tức buông tay, hoảng sợ nhìn cái xác trên giường. “Vậy... Vậy con trai tôi thế nào?"
Phương Như Linh run rẩy nói.
Y tá không kiên nhẫn nhìn bà ta một cái: "Nghe bác sĩ nói có lẽ phải cưa chân hoặc tay"
Phương Như Linh: "Hả?"
Chớp mắt, bà ta trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Ngô Trung Kiên vội la lên: "Vì sao... Vì sao nghiêm trọng như vậy?" “Vì sao phải cưa?" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Y tá trừng mắt liếc ông ta một cái "Cưa là phải rồi.” “Hai chiếc xe máy anh ta đụng, sáu người đưa tới bệnh viện hai người đã chết trên đường, cô gái này mới tắt thở" “Bây giờ còn ba người đang cứu chữa bên trong, con bà xem như may mắn nhất, còn có thể cưa “Hai người khác có thể cứu về hay không cũng rất khó nói " Sắc mặt Ngô Trung Kiên lập tức trở nên trắng bệch, tai nạn giao thông lần này thật nghiêm trọng.
Vẻ mặt y tá tức giận, nhỏ giọng lầm bầm: “Đua xe, đua xe!” “Băng đảng đua xe là phiên nhất." “Hại người hại mình.
Phương Như Linh yếu ớt tỉnh lại, lần nữa khóc òa lên.
Lúc này, một vài người nhà từ xa cũng chạy tới, chính là người thân của cô bé kia
Bọn họ nghe tin con gái chết rồi, thì liền có hai người giải hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Mà những người khác đầu tiên tức giận mằng một trận, sau đó chạy tới, vây quanh người một nhà Ngô Trung Kiên. “Là con ông ta lái xe máy chở Anh, chuyện này phải tìm họ tính sổ." “Không sai, mấy người trả mạng con gái cho tôi.” “Ôi, cháu gái đáng thương của tôi.
Một đám người nổi giận đùng đùng, thậm chí có người cũng bắt đầu ra tay đánh người.
Ngô Trung Kiên vội vàng bảo vệ Phương Như Linh sau lưng, vội la lên: "Ui da, có chuyện nói rõ ràng, không nên kích động” “Chúng tôi. Chúng tôi cũng là người bị hại. " Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Một người đàn ông gầm thét: "Tha con mẹ chứ tha. “Con ông lái xe máy, chở em gái tôi, tông chết em gái tôi rồi, các người còn tính là người bị hại gì?” “Cút mẹ ông đi, đánh chết ông ta đi."
Một đám người lại muốn ra tay, còn may, bảo vệ bệnh viện lúc này chạy tới kẻo bọn họ ra.
Vẻ mặt Ngô Trung Kiên bất đắc dĩ. "Xảy ra chuyện như vậy, “Con trai tôi bây giờ cũng đang được cứu trong phòng mổ tôi cũng không muốn
Người đàn ông la hét: "Con ông chết là đáng đời. “Nhưng em gái tôi vô tội. “Chuyện này ông chắc chắn phải cho chúng tôi lời giải thích: “Nếu không chúng tôi... sẽ đi tố cáo mấy người.
Người khác cũng kêu la, khí thế hung hãng muốn tố cáo bọn ho.
Sắc mặt Ngô Trung Kiên tái mét, vốn không thể trả lời. Lúc này Ngô Phi Điệp đột nhiên bu lại: “Mấy người đừng lôi kéo chúng tôi không buông. “Em trai tôi bây giờ còn nằm bên trong, mấy người tìm chúng tôi thì làm gì được?" “Oan có đầu nợ có chủ, ít nhất mấy người phải tìm chủ nhân của chiếc xe máy chứ.
Mọi người đều sững sờ, người đàn ông dẫn đầu nhíu mày: “Ai là chủ chiếc xe?”
Ngô Phi Điệp chỉ vào Phương Như Nguyệt: "Này, là bác ta mua đó