Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 422: Chị Vẫn Nợ Chúng Tôi 5,6 Tỷ



Ngay sau khi câu nói này cất lên, tất cả mọi người trong nhà đều bị sốc.

Phương Như Linh mở to hai mắt: “Cái... cái gì?” “Một đồng cũng không cần sao? Vậy thì ông ta cần cái gì?”

Lâm Mạc Huy đáp: "Ông ấy không muốn gì cả. Ngày mai mọi người chỉ cần tới ký xác nhận hòa giải là được rồi, không cần mang theo gì nữa."

Phương Như Linh sững sờ: "Chuyện này... chuyện này sao có thể “Lúc trước không phải ông ta đòi 5,6 tỷ sao? Bây giờ... tại sao bây giờ ông ta lại không cần tiền nữa?"

Tất nhiên Lâm Mạc Huy không thể nói cho bà ta biết sự thật, chỉ có thể thản nhiên giải thích: “Hôm đó, người đã phẫu thuật cho ông ấy chính là viện trưởng Đức, bạn của cháu"

Mọi người chợt hiểu ra.

Phương Như Nguyệt lại gật gật đầu: "Lâm Mạc Huy, cậu làm ở bệnh viện xem ra cũng có chút tác dụng. Có thể quen được nhiều bác sĩ, đúng là một điểm tốt. Chuyện lần này, cậu xử lý tốt làm.

Phương Như Linh cũng vui mừng khôn xiết, hết lời khen ngợi Lâm Mạc Huy. Thực sự thái độ của cô với anh đã không còn như trước, luôn luôn cảm thấy nhìn anh không vừa mắt. Lâm Mạc Huy cũng không thèm để ý tới lời khen có phần giả tạo này, anh chỉ là muốn giúp Hứa Thanh Mây lấy lại thể diện mà thôi.

Sau khi trò chuyện một lúc, Phương Như Linh đứng dậy và chuẩn bị về nhà.

Lúc này, Ngô Phi Điệp lại có chút do dự.

Cô kéo áo của Phương Như Linh và nói nhỏ: “Mẹ, vẫn còn chưa xong mà

Phương Như Linh sửng sốt một chút: "Làm sao vậy? Không phải cậu ta đã nói ngày mai chỉ cần trực tiếp tới ký xác nhận là được rồi sao. Tại sao lại chưa thể kết thúc?

Ngô Phi Điệp liếc nhìn Hứa Thanh Mây, nhẹ giọng nói: “Mẹ, mẹ quên rồi à? Chị Thanh Mây từng nói, cho dù cuối cùng cần tới bao nhiêu tiền để có thể giải quyết, chị ấy cũng sẽ đưa cho chúng ta 5,6 tỷ “Chị ấy còn chưa đưa tiền, làm sao chúng ta có thể rời đi được?"

Nghe đến đây, Hứa Thanh Tuyết là người đầu tiên chửi bởi: “Ôi trời, chuyện này mà cũng nói ra được. Cô... sao cô có thể vô liêm sỉ như vậy?” “Tối hôm qua họ chỉ đòi có 5,6 tỷ nhưng do nhà cô cố ý gây sự khiến số tiền tăng lên 10,6 tỷ. Cuối cùng người nhà chúng tôi phải xấu hổ vác mặt đi cầu xin người ta. “Cuối cùng chúng tôi cũng có thể giải quyết ổn thỏa, không tốn một đồng một xu nào. Các người không những không cảm ơn, vậy mà còn đòi tiền ngược lại chúng tôi?" “Cô... ngần ấy năm ở nước ngoài ô không học được cái gì ra hồn, chỉ học được thỏi mặt dày không biết xấu hổ này hay sao?”

Hứa Thanh Mây và Lâm Mạc Huy cũng rất sửng sốt. Bọn họ thực sự chưa từng thấy qua một người không biết xấu hổ như vậy.

Ngô Phi Điệp gân cổ tức giận nói: "Cái gì, tôi nói sai gì sao? Tối hôm qua chính chị ấy đã hứa, cuối cùng dù có cần bao nhiêu tiền cũng sẽ đưa chúng tôi 5,6 tỷ. Bây giờ tôi cũng không hề đòi hơn, như vậy thì có gì sai chứ?"

Hứa Thanh Tuyết tức giận nói: “Nhảm nhí “Tối qua chúng tôi đã hứa đưa ra 5,6 tỷ, vậy tối nay mấy người còn tới đây làm gì? Chẳng phải là do 5,6 tỷ không đủ nên mới chạy tới khóc lóc nhờ chúng tôi giúp đỡ hay sao?” “Bây giờ không cần tới 5,6 tỷ cũng có thể giải quyết, mấy người liền lập tức trở mặt không nhận người thân, còn đòi tiền chúng tôi ư?" "Còn có thể có người giống có trên đời này sao? Cô tự mình gây chuyện, sau đó chúng tôi phải thay cô giải quyết từ đầu đến cuối. Kết quả, cô còn muốn tranh thủ cơ hội này kiếm tiền? "Ngô Phi Điệp, có thực sự không biết xấu hổ sao?

Phương Như Linh cũng xấu hổ: "Phi Điệp, đừng nói nhảm nữa. “Chuyện này rốt cuộc đã được giải quyết êm đẹp, con nên cảm ơn mọi người đi."

Ngô Phi Điệp vẻ mặt hoàn toàn không bị thuyết phục. "Tôi hôm qua chẳng phải đã viết giấy rồi sao? Chị ấy đã hứa đưa chúng tôi 5,6 tỷ “Nếu như không thể đưa tiền, nhẽ ra ban đầu không nên viết giấy. Bây giờ mấy người nói như vậy, là đang muốn quỵt tiền phải không?" “Vì vậy tôi mới nói, mấy người cứ ở mãi Việt Nam, mãi mãi không hiểu được giá trị pháp lý của những thứ giấy tờ các người viết ra.

Phương Như Linh cũng tức giận, trực tiếp kéo Ngô Phi Điệp ra khỏi cửa. “Thanh Mây, cháu đừng quan tâm đến con bé. Dì sẽ dạy dỗ lại nó cẩn thận.

Phương Như Linh hét lên vài câu rồi kéo theo Ngô Phi Điệp, vội vàng chạy khỏi.

Ngô Phi Điệp vẫn không cam lòng, sau khi lên xe liền thờ đầu ra ngoài hét lớn: "Hứa Thanh Máy, chứng cứ chị viết ra vẫn nằm trong tay tôi. Tự chị nhìn rồi làm theo đi.”

Hứa Thanh Mây cả người run lên, tức giận nhìn Phương Như Nguyệt: “Mẹ, đây là cháu gái của mẹ đấy." “Mẹ nhìn đi, tự mình nhìn xem. Chúng con đã giúp đỡ họ biết bao nhiêu, kết quả là cô ta lại đối xử với chúng con như thế nào đây?”

Phương Như Nguyệt trông vô cùng xấu hổ: “Ồ, Thanh Mây,

Phi Điệp vẫn còn là một đứa trẻ” “Tính cách của trẻ con, như vậy cũng là bình thường, tại sao con phải tính toán với con bé làm gì. Con là chị, nhường nhịn em một chút cũng đầu vấn đề gì.”

Hứa Thanh Máy trợn to mat: “Cô ta vẫn chỉ là một đứa trẻ ư? Hai mươi mấy tuổi rồi, còn trẻ con đến thế nào được nữa? Trong mat mẹ, phải bao nhiêu tuổi mới được coi là người lớn đây?"

Phương Như Nguyệt tức giận nói: "Tại sao con lại nói kiểu đó với mẹ. “Không phải con bé vẫn trẻ hơn con hay sao? Con cũng đã trưởng thành như vậy rồi, còn đi so đo với một đứa em họ làm gi?"

Hứa Thanh Mây tức giận đến không nói được lời nào, chỉ đi về hưởng Lâm Mạc Huy rồi cùng nhau đi lên lầu. Ngày hôm sau, gia đình nhà họ Ngô chạy đến tìm Đô Kiến

Bình và ký vào lá thư xác nhận.

Phương Như Nguyệt đã vì họ mà cũng phải chạy vạy một hồi, lợi dụng các mối quan hệ và mất một số tiền không hề nhỏ mới có thể giúp Ngô Tân Bình tại ngoại.

Sau sự việc này, nhà họ Ngô đã có thể yên bình được vài ngày.

Ngô Tân Bình và Ngô Phi Điệp cũng đã mấy ngày không đến nhà họ Hứa, giúp cả gia đình có được một khoảng thời gian yên tĩnh.

Tuy nhiên, Hứa Thanh Tuyết thông qua một số người bạn mà đã nghe được chút thông tin. Ngô Phi Điệp đi tới đâu cũng rêu rao, nói rằng Hứa Thanh

Mây nợ cô 5,6 tỷ. Hơn nữa cô ta còn nói sớm muộn gì cũng phải tới gặp Hứa Thanh Mây và yêu cầu có trả lại số tiền này. Vì điều này, Hứa Thanh Mây tức giận đến mức cãi nhau với Phương Như Nguyệt một lần nữa.

Cuối cùng cuộc tranh luận của hai người cũng không có kết quả, Hứa Thanh Mây chỉ có thể tiếp tục mặc kệ.

Đối với gia đình này, Hứa Thanh Mây hiện tại cũng xem như bất lực rồi.

Cũng may là trong khoảng thời gian này hai người họ không về nhà nữa, nếu không Hứa Thanh Mây sợ rằng không thể không trở mặt với bọn họ.

Trong thời gian này, Lâm Mạc Huy chủ yếu ở trong khu biệt thự Đảo Xanh. Bệnh nhân hiện tại của anh vẫn đang ở trong biệt thu. Hiện tại, Lâm Mạc Huy có nhiều thời gian hơn nên anh tự tay nấu cơm cho cô mỗi ngày.

Hơn nữa, tình hình của bệnh nhân này cuối cùng đã thay đối. Các ổ áp-xe và mụn nước trên cơ thể cô bé hiện đang dẫn se lai.

Sáng nay, ngay khi Lâm Mạc Huy vừa đến cổng biệt thự Đảo

Xanh, anh đã nhìn thấy viện trưởng Đức và vợ ông ấy đang đứng ở cổng Hai người này thỉnh thoảng sẽ tới kiểm tra tình hình của người bệnh. Hoàn toàn có thể nhận ra, hai vợ chồng họ đối xử với bệnh nhân này rất tốt.

Có thể là do con gái của họ đã không còn và bây giờ họ coi như bệnh nhân là con gái của họ. “Anh Mạc Huy, thực xin lỗi. Tôi lại phải làm phiền anh!” Viện trưởng Đức xin lỗi.

Lâm Mạc Huy cười nói: “Viện trưởng Đức, ông khách sáo rồi. Có gì mà gọi là phiên phức chứ."

Viện trưởng Đức cười hỏi: “Mà, tình hình của cô b bây giờ thế nào rồi?"

Lâm Mạc Huy: "Tôi cũng đang định nói với ông rằng gần đây sức khỏe của cô ấy đã tiến triển rất nhiều. Lát nữa hai người tận mặt nhìn sẽ thấy

Viện trưởng Đức và vợ vui mừng khôn xiết, vội vã đi theo Lâm Mạc Huy vào bên trong khu biệt thự Đảo Xanh, Khi mấy người vào tới nơi, Lâm Mạc Huy vừa mở cửa liền thấy bệnh nhân đang ngồi trên ghế sô pha.

Sau một khoảng thời gian ở chung, cô trở nên ít cảnh giác và sợ hãi hơn đối với Lâm Mạc Huy.

Bên cạnh đó, cô đã dẫn có được cảm giác an toàn, ít nhất là ngày nào cũng không phải thu mình trong góc phòng.

Nhìn thấy ba người Lâm Mạc Huy đi vào, cô lập tức đứng lên, ánh mắt có chút xấu hổ nhưng cũng có chút vui mừng. Bà Trinh, vợ viện trưởng Đức liên bước nhanh tới: "Ngọc

Mạn, châu thấy thế nào?" “Bác nghe Mạc Huy nói rằng sức khỏe của cháu đã khá lên rất nhiều, có đúng không?"

Sau khoảng thời gian điều trị này, bệnh nhân đã bớt sợ hãi Lâm Mạc Huy hơn nhiều, và cuối cùng cũng chịu nói ra tên của mình là Ngọc Mạn.

Chỉ là khi Lâm Mạc Huy hỏi về thân thể của cô cũng như những người trong gia đình, cô đã không nói thêm gì. Hơn nữa, trong mắt cô hiện lên sự sợ hãi và tức giận, thực không biết phía sau còn có câu chuyện đáng sợ đến mức nào. Ngọc Mạn nhìn Lâm Mạc Huy, rồi nhìn viện trưởng Đức, sau đó đột nhiên đưa tay ra. Bà Trinh nhìn kỹ hơn, và sắc mặt của bà ngay lập tức thay đối.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv