Hứa Thanh Tuyết lập tức nói: "Đây là các người hửa mà, cũng không phải tôi hứa!” "Tôi cũng không đồng ý đi xin lỗi đâu nhé!" “Tôi bị nhốt cả một ngày trong đó, còn bảo tôi đi xin lỗi, vậy tôi cũng quá chịu thiệt rồi còn gì?" "Tôi chỉ là đánh cô ta có một cái tát mà thôi, có đến mức phải như vậy sao?"
Hoàng Kiến Đình cũng gật đầu nói: "Mẹ, thật ra con cảm thấy Thanh Tuyết nói không sai." "Nếu hôm qua bọn họ thả Thanh Tuyết ra, vậy chúng ta đi xin lỗi, đây là chuyện hợp lý" "Thế nhưng, Thanh Tuyết bị nhốt trong cả một ngày, còn phải đi xin lỗi, chuyện này thật quá đáng." "Hạ Vũ Tuyết cô ta là thiên kim đại tiểu thư, chẳng lẽ Thanh Tuyết chúng ta để tiện như vậy sao?" "Dựa vào cái gì chúng ta lại bị nhốt như vậy rồi, lại còn phải đi xin lỗi, không có đạo lý như vậy!"
Hứa Thanh Tuyết nghe Hoàng Kiến Đình nói đỡ cho mình, nhất thời vẻ mặt vui sướng. "Đúng, chúng ta chính là phải nói đạo lý!" "Nhốt tôi một ngày trời, coi như là tôi chịu thiệt thòi lớn." "Còn bảo tôi đi xin lỗi, chuyện này không có khả năng!"
Hứa Thanh Tuyết lớn tiếng nói.
Phương Như Nguyệt vội vàng nói: "Chuyện này sao có thể được? " "Chúng ta đã hứa với người ta, điều kiện để thả con ra, chính là đi xin lỗi người ta."
Hoàng Kiến Đình chậm rãi nói: "Mẹ, lúc đó đồng ý những điều kiện này, các người cũng không thương lượng với Thanh Tuyết một chút, các người làm sao biết Thanh Tuyết có chịu hay không?" "Hơn nữa, tất cả mọi chuyện, đều là do anh rể đi nói chuyện. "Anh rể, anh nói xem, làm như vậy có đúng hay không?" "Thanh Tuyết bị nhốt một ngày, còn phải đi xin lỗi, chính anh cũng cảm thấy hợp lý sao?"
Hứa Thanh Tuyết cũng biến sắc, giận dữ nhìn Lâm Mạc Huy: "Được rồi, thì ra là anh đi nói chuyện phải không!” "Khó trách sẽ là kết quả như vậy, anh rõ ràng chính là đang hại tôi!" "Anh chính là một con rù rụt đầu, anh quá nham hiểm rồi." "Anh biết rõ Hạ Vũ Tuyết là người của nhà họ Hạ, còn đặc biệt để nàng ở lại văn phòng của anh, cố ý đối phó chúng tôi có đúng không?" "Còn có chuyện lần này, tất cả đều là anh một tay lên kế hoạch." "Anh cố ý hại tôi, để cho tôi bị nhốt hết một ngày trong đó, tôi...... Tôi liều mạng với anh!"
Hứa Thanh Tuyết càng nói càng tức giận, gào thét liền nhào về phía Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy nhíu mày, sự tình không sai biệt lắm với cô ta sẽ nghĩ như vậy, Hứa Thanh Tuyết quả nhiên muốn đùa giỡn.
Hứa Thanh Mây tức giận, gào lên lên: "Hứa Thanh Tuyết, em đủ rồi đó!” "Lâm Mạc Huy cứu em, em một chút cũng không cảm kích cũng thôi đi, còn nói những lời vô ơn như vậy, em có phải là người hay không?" "Lâm Mạc Huy, lúc ấy anh không nên xen vào chuyện này, có lợi ích gì đâu chứ?" "Quên đi, chuyện này, chúng ta mặc kệ!"
Phương Như Nguyệt vội vàng kéo Hứa Thanh Mây: "Hứa Thanh Mây, con đừng tức giận!” "Ai ya, Thanh Tuyết, con nói như vậy, thật sự không đúng." "Chuyện lần này, nếu Lâm Mạc Huy không nói tốt, con... Con có lẽ sẽ còn bị nhốt trong bao lâu nữa đây?”
Hứa Đình Hùng cũng sắc mặt âm trầm: "Thanh Tuyết, đừng làm loạn nữa.” "Chuyện này, chúng ta từ đầu đến cuối đều nhìn thấy." "Nếu không phải Lâm Mạc Huy, nhà họ Hạ không có khả năng đồng ý thả người." "Con phải cảm ơn Lâm Mạc Huy!"
Bị bố mẹ khiển trách như vậy, Hứa Thanh Tuyết tức giận nhất thời tiêu tan không ít, nhưng vẻ mặt vẫn không phục. "Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng sẽ không đi xin lỗi." "Lâm Mạc Huy, anh đã hứa, thì anh đi xin in lỗi người ta đi!"
Hứa Thanh Tuyết bĩu môi nói.
Lâm Mạc Huy nhìn Hứa Thanh Tuyết thật sâu một cái, nhẹ giọng nói: "Tùy thôi.” "Cô không đi xin lỗi, cũng được." "Nhưng mà, tôi khuyên cô một cậu." "Người ta còn chưa ký đơn hòa giải đâu." "Nếu như người ta lại truy cứu, bất cứ lúc nào cũng đều có thể bắt cô đi ngay." "Thậm chí, nếu Hạ Vũ Tuyết giám định ra một vết thương nhẹ, hừ, vậy thì không phải là chuyện mấy ngày nữa."
Hứa Thanh Tuyết nhất thời trợn tròn mắt, cô ta nhìn về phía Hoàng Kiến Đình: "Điều này... Điều này có thật không?”
Hoàng Kiến Đình dù sao cũng có kiến thức rộng rãi, sắc mặt cậu ta xấu hổ, chậm rãi gật đầu: "Trên lý thuyết, đích xác là như vậy.”
Hứa Thanh Tuyết lập tức thành thật, cuối cùng không thể không đồng ý đi xin lỗi Hạ Vũ Tuyết.
Lâm Mạc Huy đối với chuyện này có chút không nói nên lời.
Anh đoán được Hứa Thanh Tuyết sẽ lật lộng, nhưng anh không nghĩ tới, ngay cả chuyện Phương Như Nguyệt đã hứa, Hứa Thanh Tuyết cũng đùa giỡn được.
Xem ra, sau này mình nên phòng bị người phụ nữ này nhiều hơn.
Ăn cơm xong, Hứa Thanh Tuyết liền đi đến nhà họ Hạ, tìm Hạ Vũ Tuyết xin lỗi.
Phương Như Nguyệt muốn Lâm Mạc Huy cùng đi với bọn họ, nhưng Hứa Thanh Mây cứng rắn kéo Lâm Mạc Huy lại.
Dựa theo lời Hứa Thanh Mây nói, loại chuyện này, Lâm Mạc Huy tốt nhất đừng nên đi theo. Nếu không, một khi xảy ra chuyện gì, phỏng chừng đều có thể đổ lỗi lên đầu Lâm Mạc Huy.
Người của nhà họ Hứa đi vào đại viện của nhà họ Hạ, nhìn thấy trang trí xa hoa trong viện, bốn người Hứa Đình Hùng đều kinh hãi không thôi.
Hiện tại, bọn họ mới hiểu được, chênh lệch giữa mình và nhà họ Hạ rốt cuộc lớn cỡ nào.
Hứa Thanh Tuyết vốn kiêu ngạo ngang ngược, hiện tại cũng thu liễm không ít.
Đi tới phòng khách, Hạ Vũ Tuyết đang ngồi trong phòng khách.
Dưới kim bích huy hoàng, Hạ Vũ Tuyết thật giống như là một công chúa tỏa sáng, bốn phía đều là người của nhà họ Hạ.
Nhìn tình huống bây giờ, Hứa Đình Hùng Phương Như Nguyệt không khỏi nuốt nước miếng.
Đây mới là đại gia tộc chân chính nội tình sâu đậm, không phải thứ mà bọn họ có thể so sánh được!
Hạ Vũ Tuyết thấy Hứa Thanh Tuyết, trên mặt hiên lên một tia khinh thường. Hứa Đình Hùng vội vàng đi lên, khách khí nói vài lời.
Sau đó, liền kéo Hứa Thanh Tuyết tới, bảo cô ta đi xin lỗi Hạ Vũ Tuyết.
Hứa Thanh Tuyết vẫn có chút không phục, ngướng cổ, thuận miệng nói: "Xin lỗi.”
Hạ Vũ Tuyết nhăn mày, thái độ này, cô ta làm sao có thể chấp nhận? "Cô đang nói cái gì? Tôi không nghe thấy gì hết!”
Hạ Vũ Tuyết lạnh lùng nói.
Hứa Thanh Tuyết bốc hỏa: "Cô.... Sao cô không nghe thấy được chứ?" "Hai chúng ta đứng gần như vậy, cô khẳng định có thể nghe thấy."
Hạ Vũ Tuyết lạnh lùng nói: "Tôi chính là không nghe thấy, cô không phục sao?"
Sắc mặt Hứa Thanh Tuyết vội vàng thay đổi, thiếu chút nữa liền chửi ra tiếng.
Phương Như Nguyệt vội vàng nói: "Cô Hạ, xin lỗi, tôi sẽ kêu con bé xin lỗi một lần nữa. "Thanh Tuyết! Thanh Tuyết!”
Phương Như Nguyệt kéo áo Hứa Thanh
Tuyết.
Hứa Thanh Tuyết trong lòng không cam tâm, cắn răng quát to: "Xin lỗi!” Thái độ này, đừng nói Hạ Vũ Tuyết, ngay cả người nhà họ Hạ cũng sẽ cô cùng không vui.
Hạ Vũ Tuyết đứng lên, chậm lại đi tới trước mặt Hứa Thanh Tuyết.
Cô đánh giá Hứa Thanh Tuyết một phen, đột nhiên giơ tay lên, đánh liên tục bốn cái tát, mạnh mẽ tát lên mặt Hứa Thanh Tuyết.
Lần này, tất cả mọi người nhà họ Hứa đều mơ hồ.
Hạ Vũ Tuyết thì trở lại sô pha ngồi xuống, chậm rãi nói: "Được rồi, chuyện này kết thúc ở đây." "Mời các người đi cho!"
Hứa Thanh Tuyết lại bốc hỏa lần nữa, lớn tiếng gào thét: "Cô... Cô dám đánh tôi à?" "Chuyện này, cô cũng đừng mong yên ổn với tôi!" "Mẹ ơi, báo cảnh sát đi! Báo cảnh sát!” "Tôi muốn nhốt cô ta vào, tôi muốn cô ta phải vào tù!"
Hứa Thanh Tuyết biểu tình dữ tợn, giống như đã bắt được điểm yếu của Hạ Vũ Tuyết. Hạ Vũ Tuyết ôn nhã nhìn Hứa Thanh
Tuyết: "Ôi, đây là muốn tự mình tát mình sao?” "Được, cô cứ báo cảnh sát đi, tôi ngược lại muốn xem, cô có thể đem tôi đi thế nào!"
Hứa Thanh Tuyết nghiến răng nghiến lợi: "Cô đối xử với tôi như thế nào, tôi sẽ làm thế đó với cô!” "Tôi đánh cô một cái tát, bị nhốt một ngày." "Cô đánh tôi bốn cái tát, tôi muốn nhất cô một năm
Hạ Vũ Tuyết cười lạnh: "Phải không?" "Vậy làm thế nào để có chứng minh rằng tôi đánh cô?"
Hứa Thanh Tuyết lớn tiếng nói: "Cái này còn cần chứng minh sao?" "Tất cả mọi người đều nhìn thấy tôi bị đánh, họ có thể làm chứng!"
Hạ Vũ Tuyết cười to, quay sang mọi người bên cạnh: "Các người có thấy tôi đánh cô ta không?”
Mọi người nhao nhao lắc đầu.
Hứa Thanh Tuyết nóng nảy, vội vàng nói: "Bố mẹ tôi, chồng tôi đều thấy.” "Tất cả họ đều có thể làm chứng!"
Ông cụ Hạ chậm rãi nói: "Đó đều là người thân của cô, lời khai của bọn họ, không đủ xác thực."
Hứa Thanh Tuyết mơ hồ, cô ta nhận ra, lần này mình chỉ sợ là ăn cái này thật sự quá thiệt thòi.