*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khuôn mặt Hứa Thanh Tuyết tràn đầy giận dữ, nghiến răng nói: “Được, nếu anh rể tôi đã hào phóng như vậy thì tối nay chúng ta uống cho sảng khoái.”
“Nào nào nào, mọi người cứ uống thỏa thích với anh rể của tôi.”
Đám người cũng vì vậy mà hứng thứ dâng trào, cũng nhào tới.
Bọn họ bị Hổ Đông An chỉnh đốn một trận, trong lòng rất uất ức nên muốn dùng việc này để trút giận.
Lâm Mạc Huy cười nhạt: “Ban nãy tôi đã uống rồi, nên đến lượt người bạn nào đấy uống rồi nhỉ.
“Anh uống xong, chúng ta tiếp tục!”
Người đàn ông vừa rồi lập tức đen mặt lại, Lâm Mạc Huy thoáng cái đã uống bốn cân, bọn họ nào có uống được chứ.
“Ông anh, tôi... tôi thật sự không thể uống nổi."
Người đàn ông run rẩy lên tiếng.
Hổ Đông An nổi nóng, chỉ vào người đàn ông này gầm lên: “Mẹ nó, anh Huy đã uống hết rồi mà mày không uống, khinh thường người ta à?”
“Tao nói cho mày biết, mày không uống thì cũng được.
“Lại đây bố mày đánh gãy cái chân chó của mày, mày sẽ có thể không uống, mày tự chọn đi!”
Sắc mặt người đàn ông trắng bệch, sau cùng vẫn kiên trì đi qua, bưng lên cái ly đã được rót đầy kia.
Hít sâu một hơi, anh ta ôm cái ly rồi mạnh tay uống, muốn nhanh chóng uống hết.
Nhưng mà anh ta đã đánh giá thấp uy lực của rượu trắng này.
Uống được hai ngụm, anh ta đã không chịu nổi nữa, chạy sang một bên nên òng ọc.
Hổ Đông An cho người nhìn chằm chăm người nọ, chờ anh ta nên xong rồi kéo lại uống tiếp
Cuối cùng, một bình rượu vang trắng này cứ thế mà được người của Hồ Đông An rót vào đầy.
Người này ngã trên đất bất tỉnh nhân sự, nôn còn trầm trọng hơn Tửu Thần vừa rồi.
Đám người nhìn đến mức toát mồ hôi lạnh, dù có là ai mà uống nhiều rượu như vậy đều không chịu nổi.
“Được rồi, người tiếp theo.
Tầm mắt của Lâm Mạc Huy quét qua đám người, chỉ vào một người trong số bọn họ: “Cậu đó.”
Người này suýt chút nữa bị dọa sợ đến mức tiểu ra quần, gấp gáp nói: “Ông anh, tại sao... sao lại là tôi?”
Hổ Đông An nổi nóng: “anh Huy nói mày uống, đó là nể mặt mày.”
"Cút ra đây cho tao!”
Người này bước ra với hàm răng va vào nhau lạch cạch, run giọng nói: “Ông anh, thực ra... thực ra tôi không có nói là muốn uống với anh.
Hổ Đông An thẳng tay tát vào mặt anh ta: “Vừa rồi bố mày nghe mày nói muốn uống, bây giờ không muốn thừa nhận à?”
“Thế nào, muốn thách thức khả năng chịu đựng của tao?”
Người này không dám nói câu nào.
Lâm Mạc Huy một lần nữa rót đầy ly: “Nhìn cho rõ, tôi xin kính trước!”
Hổ Đông An mở to hai mắt nhìn, anh ta không ngờ Lâm Mạc Huy lại uống nhiều như vậy.
“Anh Huy, cái này... quá nhiều rồi.”
“Anh uống một ly, bọn họ theo nhau uống một ly là được rồi.”
Hổ Đông An sốt ruột lên tiếng.
Lâm Mạc Huy xua tay cười: “Không sao đâu, một chút rượu mà thôi, có đáng là gì.”
Nói xong, Lâm Mạc Huy lại uống hết toàn bộ ly này.
Sau đó, Lâm Mạc Huy vào nhà vệ sinh, không hề có chuyện gì.
Thế nhưng người đối diện thì rất thế thảm.
Hổ Đông An cho mấy đàn em ấn anh ta xuống đất, cầm kìm cạy mở miệng anh ta, cưỡng ép rót vào.
Anh ta phun ra, Hổ Đông An lập tức thẳng tay bẻ gãy một cái răng của anh ta, người này lập tức trở nên ngoan ngoãn.
Mọi người xung quanh thấy mà phát run, thủ đoạn của Hổ Đông An này quá tàn nhẫn rồi.
Vả lại, quan trọng nhất là bọn họ đã nhìn không rõ nữa rồi.
Lâm Mạc Huy uống mười hai cần rượu, sao lại không có chuyện gì hết vậy?
Không phải vừa rồi anh ta còn lung lay sắp ngã rồi à? Sao bây giờ trông anh ta còn hăng hái hơn nhỉ?
Bọn họ không hề biết rằng, vừa rồi là Lâm Mạc Huy đang giả vờ say, chỉ muốn lừa đám người kia thôi.
Đám đó muốn chuốc rượu Hứa Thanh Mây, sao Lâm Mạc Huy lại bỏ qua cho họ chứ?
Đêm nay, Lâm Mạc Huy sẽ giúp họ bỏ rượu hoàn toàn.
Sau đó, Lâm Mạc Huy lại một lần nữa bắt đầu uống rượu.
Bất kể đàn ông hay phụ nữ, tất cả đều không bỏ qua.
Lâm Mạc Huy uống bốn cân, bên kia cũng phải uống bốn cân.
Nhưng những thứ mà Lâm Mạc Huy uống, trực tiếp bị nội lực ép ra ngoài.
Bên kia mới thật sự là uống bốn cân rượu trắng hàng thật giả thật, ai mà chịu nổi?
Sau cùng, người trong phòng ngã đầy đất, không một ai may mắn thoát khỏi.
Còn Lâm Mạc Huy vẫn cười nói vui vẻ, vẻ mặt bình thản, không có chuyện gì cả.
Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình đều trợn tròn mắt.
Lâm Mạc Huy đã uống hơn trăm cân rượu đúng không?
Tại sao trông anh ta như không uống vậy?
Cuối cùng, bọn người trong gian phòng này đều được đưa đến bệnh viện.
Hổ Đông An theo bên cạnh Lâm Mạc Huy, tận mắt trông thấy Lâm Mạc Huy uống nhiều rượu như vậy, không khỏi đưa ngón tay cái lên.
“Anh Huy, tôi thật sự đã phục rồi!”
“Hơn trăm cân rượu trắng đó, anh uống thế nào vậy?”
“Dù uống nhiều nước như thế thì cũng không chịu nổi đâu.”
Hổ Đông An cảm khái nói.
Lâm Mạc Huy cười đáp: “Không thấy tôi đi vệ sinh suốt à!”
Hổ Đông An xua tay: “Tôi uống rượu cũng luôn vào nhà vệ sinh nhưng vẫn cứ say”
Lâm Mạc Huy: “Cho nên nói, thể chất của hai chúng ta khác nhau.”
“Tôi có thể hoàn toàn bài xuất cồn ra ngoài, vậy nên uống bao nhiêu cũng không sao.”
“Cho dù là có uống thêm một trăm cần nữa thì cũng chỉ là vấn đề đi vệ sinh mấy chuyến."
Hổ Đông An há hốc mồm: “Phục rồi, phục rồi.”
“Lâm Mạc Huy, tôi hoàn toàn phục rồi.”
Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình ở bên cạnh nghe mà suýt chút nữa hộc máu, bây giờ bọn họ mới biết, hóa ra Lâm Mạc Huy đã có chuẩn bị trước mới chiến.
Lúc này Hứa Thanh Mây mới cười, cô vẫn còn lo lắng Lâm Mạc Huy uống nhiều rượu như vậy sẽ có nguy hiểm gì đó.
“Được rồi, cuối cùng cũng xong rồi.” “Anh Hổ, tối nay các anh vất vả rồi.”
Hứa Thanh Mây mỉm cười nói.
Hổ Đông An vội vàng xua tay: “Tổng giám đốc Hứa, cô gọi tôi là Hổ Đông An là được rồi, không nhất thiết phải gọi anh Hổ đâu.”
“Không sao, đây là những gì tôi nên làm.”
Hồ, đúng rồi, căn phòng này cần phải được dọn dẹp một chút.”