*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàng Kiến Đình chạy xuống lầu, tụ tập mấy người có thể uống rượu rồi nói cho bọn họ nghe kế hoạch. Đám người này đương nhiên là vui vẻ hưởng ứng theo.
"Chết tiệt, tên khốn kiếp này không phải chỉ ăn bám mà còn dám mắng chúng ta, anh nên dạy cho hắn một bài học."
"Hoàng Kiến Đình, ý tưởng của anh thật hay, chúng ta nhất định phải cho anh ta uống say tới chết."
"Chúng ta có nhiều người như vậy, đương nhiên là có thể ép rượu anh ta rồi. Để anh ta uống say rồi chúng ta sẽ lột hết quần áo, ném anh ta ra ngoài đường. Cảnh tượng lúc đó chắc sẽ thú vị lắm đấy!"
"Hahaha, đề xuất này thật hay..."
Giữa những tràng cười đầy sảng khoái, một người đàn ông trông có vẻ háo sắc đột nhiên nói: "Hay là để Hứa Thanh Mây cũng trần chuồng nằm trên mặt đất, được không?"
Mắt mọi người ai nấy đều sáng lên nếu tính cả Hứa Thanh Mây thì có phải là tối nay bọn họ đã được lời rồi không?
Hoàng Kiến Đình trong lòng rung động, anh ta đã nghĩ tới hình ảnh của Hứa Thanh Mây.
Nếu có thể tận dụng cơ hội này để được nhìn thấy cơ thể của cô thì chẳng phải đúng là một mũi tên bắn trúng hai đích hay sao?
Tất nhiên sau khi đặt Hứa Thanh Mây xuống đất, Hứa Thanh Tuyết cũng phải được chứng kiến chuyện đó, nếu không cô ta cũng sẽ không thỏa lòng.
Nghĩ đến đây Hoàng Kiến Đình càng cảm thấy háo hức, lập tức nói: "Cứ việc đi, đặt Lâm Mạc Huy xuống đất trước!"
"Mấy anh em, thằng nhãi đó vừa rồi dám đánh chúng ta, còn coi thường chúng ta nữa. Bây giờ chúng ta hãy liên kết với nhau để cùng chúc rượu anh ta, cho anh ta say mèm để chúng ta được trả thù một lần nữa."
Mọi việc đã an bài, Hoàng Kiến Đình nhờ Hứa Thanh Tuyết gọi Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây xuống.
Hứa Thanh Mây không có ý định đi xuống nhưng không thể chịu được những chiêu vừa đấm vừa xoa của Hứa Thanh Tuyết nên đành miễn cưỡng đi xuống. Cô ta nói rằng cô ta muốn xin lỗi Hứa Thanh Mây, nếu không xuống thì chắc chắn cô ta sẽ phải mất mặt.
Cuối cùng khi Hứa Thanh Mây và Lâm Mạc Huy xuống lầu liền thấy cả nhóm đang ngồi trong phòng khách chờ hai người với một nụ cười rạng rỡ ở trên môi.
Ngay khi cả hai vừa đến nơi, anh chàng được gọi là Bạc Thành lập tức đứng dậy và chạy đến phía Lâm Mạc Huy với một ly rượu lớn.
"Anh Huy, tôi thực sự xin lỗi vì chuyện vừa rồi. Chúng tôi quả thực có chút ồn ào, cũng đã làm hơi quá đáng. Tôi đến đây để nói lời xin lỗi với hai người. Ly rượu này tôi xin được nhận lỗi."
Nói xong Bạc Thành trực tiếp uống cạn rượu trong ly.
Ly rượu này khá lớn, đa số uống đều phải chia ra làm vài lần nhưng anh ta lại uống cạn một hơi, mặt không chút thay đổi, lập tức giành được sự tán thưởng của mọi người xung quanh.
Lúc này bên cạnh có người đi tới với hai ly rượu trên tay.
"Anh lui xuống để tôi tạ tội với anh Huy đi!"
Bạc Thành mỉm cười nói.
Lâm Mạc Huy nhíu mày, ly rượu lớn như vậy thì xin lỗi cái gì? Đây rõ ràng là đang gây sự thì có.
"Xin lỗi, chồng tôi không uống rượu. Chúng tôi ghi nhận tấm lòng của anh là được.”
Hứa Thanh Mây lập tức nói.
Bạc Thành: "Nếu hai người làm như vậy thì quả thật là không thú vị rồi. Tôi đã uống hết rượu của mình, thì anh ấy cũng phải uống bao nhiêu tùy thích. Nếu không uống ly rượu này thì không phải là chẳng coi tôi ra gì hay sao? "
Mọi người xung quanh cũng hùa theo xúm lại nói: "Ừ, mọi người uống hết rồi, sao anh không uống?"
"Anh quả thật không để người khác vào mắt ư?"
"Đây không phải là vấn đề có uống rượu hay không mà đây là vấn đề về cách lịch sự trong giao tiếp!"
Mọi người liên tục dùng lời lẽ kích động để ép Lâm Mạc Huy uống rượu.
Hứa Thanh Mây vẻ mặt xấu hổ, trầm giọng nói: "Nhưng chồng tôi không bao giờ uống rượu, các người không nên ép anh ấy như vậy chứ?"
Bạc Thành chậm rãi nói: "Mọi thứ đều là lần đầu tiên, uống một lần thì những lần sau rồi sẽ quen thôi."
Hứa Thanh Tuyết cũng nghiêng người nói: "Chị ơi, để anh rể uống đi. Người ta đã xin lỗi bằng ly rượu rồi mà anh ấy không uống thì có khác nào là không chấp nhận không? Điều này quả thật là vô lý, ít nhất cũng phải tôn trọng người khác chứ. Anh không tôn trọng người ta thì làm sao người ta có thể tôn trọng anh ấy?"
Hoàng Kiến Đình thì thào nói: "Anh rể, nếu không uống là không để mặt em rồi, tương lai em làm sao mà nói chuyện được với những người này chứ?"
Hứa Thanh Mây lo lắng nói: "Thanh Tuyết, em đây là đang muốn làm cái gì chứ?"
Hứa Thanh Tuyết nói: " Có gì đâu. Đây là những người bạn của em thì ít nhất em cũng phải công bằng chứ? Mọi người giao tiếp với nhau đều phải ứng xử theo quy tắc mà, người ta đã uống rồi mà anh ấy vẫn không chịu uống. Làm sao lại có cái chuyện như vậy chứ? Đấy chính là coi thường người ta đó.”
Hứa Thanh Mây vô cùng kích động nói, cái này rõ ràng là nhằm vào Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy, đi thôi!"
Hứa Thanh Mây nghiến răng nói.
Lúc này một người đàn ông ném thắng chai rượu xuống đất.
"Mẹ kiếp, nếu hôm nay anh không uống cạn ly rượu này, thì cho dù có phải đánh nhau tôi cũng sẽ giữ anh ở lại đây."
"Đồ khốn kiếp, anh của chúng tôi nhiều năm như vậy chưa từng cúi đầu với người khác, lần này anh ấy đã kính cẩn nhận tội với anh mà anh còn không biết điều ư?"
Mọi người xung quanh cũng xôn xao bàn tán, nếu Lâm Mạc Huy không uống rượu thì cũng không được.
Hứa Thanh Mây vội vàng quay người lại, cô không ngờ khi xuống lầu lại gặp phải một đại tiệc Hồng Môn như vậy.
Nhưng nhiều năm như vậy, cô chưa từng thấy Lâm Mạc Huy uống rượu.
Trong lúc cô đang nghiến răng chuẩn bị đứng ra giúp Lâm Mạc Huy uống cạn ly này thì Lâm Mạc Huy lên tiếng: "Được, tôi uống!"
Nói xong Lâm Mạc Huy cầm ly rượu lên, trực tiếp bắt đầu uống.
Hứa Thanh Mây lo lắng: "Lâm Mạc Huy, anh..."
Lâm Mạc Huy vẫy tay với cô, ra hiệu cô đừng lo lắng.
Mọi người xung quanh nhìn Lâm Mạc Huy uống rượu, trên mặt đều lộ ra vẻ vui mừng thầm kín.
Lâm Mạc Huy cuối cùng đã bị lừa. Mục đích của bọn họ cuối cùng cũng đã thành.
Bạc Thành lại nhìn Hứa Thanh Mây: "Cô Mây, đến lượt cô."
Hứa Thanh Mây sững sờ, sao cô phải uống với anh ta một chén rượu lớn như vậy chứ?
Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: "Không cần đến mức ấy đâu. Đàn ông thì sẽ giải quyết vấn đề với đàn ông, sao lại bắt người phụ nữ của tôi uống chén rượu này chứ, có đúng không?"
Bạc Thành còn muốn ngụy biện: "Vậy tôi đã uống một ly lớn như vậy..."
Lâm Mạc Huy: "Tôi không uống sao?"
Bạc Thành: "Nhưng tôi tôn trọng hai người!"
Lâm Mạc Huy: "Một ly rượu nâng ly cho hai người, cái này là có ý gì vậy?"