Hạ Vũ Tuyết bị cái tát này làm cho choáng váng.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn là người đương yêu thương nhất trong gia đình, ngay cả người ngoài cũng phải nể mặt cô ta. Mắc dù các thiên kim tiểu thư ở thành phố Hài Tân có chút kém hơn người thừa kế của mười gia tộc lớn nhất ở thành phố Hài Tân.
Nhưng ông cụ Phong lại có mạng lưới quan hệ cực kỳ rộng trải dài khắp thành phố Hải Tân, quan hệ với ai cũng vô cùng tốt.
Phía sau còn có Trần Phước Nguyên, tương đương với việc có Nam Bá Lộc làm chỗ dựa.
Cho nên, dù là người thừa kế của mười gia tộc lớn nhất thì cũng phải đối xử khách khí với Hạ Vũ Tuyết.
Suốt bao năm qua, cô ta chưa từng bị ăn thiệt. Ngoại trừ lần trước bị Sinh Thiên Thành trừng trị một trận, chưa từng có người nào dám đụng đến một ngón tay của cô ta đâu.
Ngay cả bố mẹ của cô ta cũng vậy, cho dù cô ta nghịch ngợm gây chuyện đến thế nào cũng không nở mång cô ta.
Vậy mà người phụ nữ trung niên kia lại dám tát một cái lên mặt cô ta, đương nhiên cô ta không thể lấy lại tinh thần nhanh được.
Lâm Mạc Huy có chút khó chịu, mặc dù anh không có cảm tình gì đối với Hạ Vũ Tuyết, nhưng dù sao cô ta cũng là cháu gái của ông cụ Phong.
Hơn nữa, lúc này Hạ Vũ Tuyết đang làm việc trong khoa của anh, tương đương với cấp dưới của anh.
Cấp dưới của mình bị đánh ở ngay trước mặt mình, đương nhiên anh không thể nhẫn nhịn được nữa.
Lâm Mạc Huy vỗ bàn đứng dậy, gầm lên: "Đủ rồi!" "Tại sao bà lại đánh người ở trong bệnh viện vậy hà?"
Người phụ nữ trung niên kia ngạo mạn nói: "Đánh cô ta thì sao?" "Một y tá thực tập mà thôi, tôi muốn đánh thì đánh, làm sao?" "Hừ, tôi không chi muốn đánh co ta, tôi còn muốn đánh cậu nữa đấy!"
Nói xong, người phụ nữ trung niên kia lại vung một cái tát về phía Lâm Mạc Huy.
Ngày thường, người phụ nữ trung niên này đã quen hành xử ngang tàng hống hách. Bà ta là tổng giảm đốc ở công ty, thường xuyên chinh đon cấp dưới, số lượng cấp dưới đã bị bà ta đánh không hề ít chút nào.
Hơn nữa, chồng bà ta lại chịu trách nhiệm chính trong việc quản lý bệnh viện, cho nên bà ta cũng có thể hống hách ngang ngược ở những chỗ này.
Trước đây, bà ta đã từng đảnh một số bác sĩ và y tá, cuối cùng những người kia cũng chỉ có thể lựa chọn nén giận vào trong lòng.
Cho nên, dưới cái nhìn của bà ta, đánh một y tá thực tập cùng với một người vô tích sự chi biết ăn bám nhà vợ không phải là vấn đề lớn.
Nhưng một tát này của bà ta không dừng ở trên người Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy trực tiếp đá một cước vào chiếc ghế bên cạnh, chiếc ghế đâm vào bụng dưới của người phụ nữ trung niên kia, khiến người phụ nữ trung niên kia ngã nhào trên mặt đất.
Người phụ nữ trung niên kia chưa bao giờ từng ăn thiệt thòi như vậy, nằm trên mặt đất gào lên: "Ôi trời đi, đâm chết tôi roi!" "Mày... Sao mày dám đánh tao?! Tao sẽ không để yên cho mày đâu..." "Báo cành sat! Báo cảnh sat! Tao muốn mày phải ngồi tù, tao muốn mạng của mày!"
Vương Tuấn Đông cũng cực kỳ giận dữ, chỉ ngón tay vào Lâm Mạc Huy, rồng to: "Lâm Mạc Huy, sao mày dám đánh mẹ tao?" "Tao giết chết mày!"
Vương Tuấn Đông nắm cái dập ghim đặt ở trên bàn, ném về phía Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy nhíu mày, đá một cước vào bụng của Vương Tuấn Đông, Vương Tuấn Đông lập tức quỳ rạp xuống đất. "Mày... Sao mày dám đánh con trai tao?" "Tao tuyệt đối sẽ không buông tha cho mày!" "Mày sẽ phải hối hận! Mày sẽ phải hối hận!” Người phụ nữ trung niên kia gèo hét ầm ĩ.
Sắc mặt của Vương Tuấn Đông đỏ bừng giống như gan heo, nghien răng chịu đựng cơn đau đến từ bụng, nói: "Lâm Mạc Huy, mày cứ cho đó cho tao! Mày chờ đó cho tao!" "Lần này, tạo không giết chết mày, con me nó chứ tao sẽ theo họ mày!"
Anh ta cùng với người phụ nữ trung niên kia nhanh chóng diu nhau rời đi.
Hạ Vũ Tuyết ở bên cạnh thấy toàn bộ cảnh vừa rối, trái tim trong lồng ngực đập nhanh hơn bình thường, nghe rõ được cả tiếng đập thình thịch.
Nói thật, đối cô ta mà nói, những tình huống như này cũng không tính là gì.
Ở trước mặt nhà họ Hạ, Vương Tuấn Đông và người phụ nữ trung niên kia chỉ nhỏ bé giống như con sâu con kiến, một cuộc gọi điện thoại của cô ta là có thể giải quyết hai người bọn họ.
Nhưng vừa rồi Lâm Mạc Huy ra tay đánh hai người này vẫn khiến cô ta kích động đến cực điểm.
Vào giờ phút này, trong lòng cô ta dâng lên một cảm giác khác thường, ánh mắt khi nhìn về phía Lâm Mạc Huy tràn đầy ngưỡng mộ.
Cô ta đột nhiên nhớ chuyện xảy ra ở biệt phù Vạn Thinh. Khi đó Lâm Mạc Huy đã đánh người phụ nữ kia, còn có cả gã đàn ông đeo kính nữa.
Lúc ấy cô ta vẫn cảm thấy Lâm Mạc Huy quá dã man, mặc dù sau đó cô ta đã biết sự thật đằng sau mấy chuyện đấy, nhưng trong lòng cô ta vẫn cảm thấy phương pháp xử lý của Lâm Mạc Huy hơi quá đáng.
Thế nhưng hiện tại những chuyện như vậy lại thật sự xảy ra ở trên người mình, cô ta chỉ cảm thấy cách làm việc của Lâm Mạc Huy cực kỳ ngầu. Khi một người phụ nữ bị người khác đối xử tệ bạc, cô ấy chỉ muốn một người đàn ông đứng ra bênh vực cô ấy, giúp đỡ cô ấy, giúp cô ấy xả giận. Không phải điều này là ước mơ của mọi phụ nữ sao?
Vương Tuấn Đông đỡ lấy mẹ mình, đi thẳng đến phòng làm việc của viện trường.
Mới vừa vào cửa, người phụ nữ trung niên kia lập tức kêu la: "Viện trường, hiện tại tôi cho ông một cơ hội." "Lập tức sa thài Lâm Mạc Huy cùng với Hạ Vũ Tuyết cho tôi, còn nữa, nhớ nói với bào về đưa hai người bọn họ đến chỗ tôi. Không dạy chúng nó một bài học nhớ đời, tôi không thể nguôi giận được!" "Nếu không làm được việc còn con này, tôi sẽ không để ông giữ yên chức vị viện trường này đâu!"
Viện trường cau mày, trầm giọng nói: "Vở vẫn!" "Lâm Mạc Huy là chủ nhiệm khoa của bệnh viện, cô Tuyết là y tá của bệnh viện chúng tôi. Bà nói sa thải là tôi phải sa thải bọn họ sao?" "Còn nữa, bà còn ra lệnh cho tôi đưa bọn họ đến chỗ bà, để bà dạy bọn họ một bài học á?" "Bà coi bệnh viện chúng tôi là nơi nào?" "Tôi nói cho bà biết, tôi không quan tâm rốt cuộc thân phận của bà là gì. Bệnh viện tuyệt đối không phải nơi bà có thể khóc lóc om sòm, thích làm gì thì làm!"
Người phụ nữ trung niên kia ngây ngẩn cả người.
Trước kia, khi viện trường nhìn thấy bà ta đều tỏ ra rất cung kính.
Tình huống hiện tại là như thế nào?
Viện trưởng mà cũng dám quát lại bà ta? "Được lắm!" "Đây là tự ông nói đó, ông đừng hối hận!" "Đợi lát nữa chồng tôi đến đây, tôi sẽ nhìn xem ông giải thích với chồng tôi như thể nào!"
Người phụ nữ trung niên kia nổi giận gầm lên một câu, giận đùng đùng dẫn Vương Tuấn Đông roi khỏi phòng làm việc của viện trường,
Viện trường đưa mắt nhìn hai người đi xa, trên mặt hiện lên một nụ cười khinh bi.
Đương nhiên là ông ta biết thân phận của Hạ Vũ Tuyết, nhưng ông ta không muốn nói cho người khác biết điều này.
Ông ta đã vô cùng bất mãn với Vương Tuấn Đông từ rất lâu. Vương Tuấn Đông ỷ vào mối quan hệ của gia đình, hoành hành ngang ngược ở trong bệnh viện, không coi ai ra gì, ngay cả ông ta cũng không để vào måt.
Lần này, ông ta là muốn mượn chuyện này, triệt để đuổi Vương Tuấn Đông ra khỏi bệnh viện. "Tự tạo nghiệp, không thể sống!"
Viện trưởng nhẹ nhàng nói một câu, không thể kim nén tâm trạng tốt trong lòng, ngâm nga một bài hát.
Hạ Vũ Tuyết đang giúp Lâm Mạc Huy dọn dẹp văn phòng, chuôn điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Cô ta cầm lên xem, là cuộc gọi từ Trần Bích Cẩm. "Trần Bích Cầm, có chuyện gì vậy?"
Tiếng khóc nức nở của Trần Bích Cầm truyền đến từ đầu bên kia: "Chị Vũ Tuyết, chị... Xin chị giúp tôi với, tôi... Mẹ tôi bị đuổi ra khỏi phòng bệnh..."
Hạ Vũ Tuyết kinh ngạc hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?" "Ai đuối mẹ cô ra khỏi phòng bệnh?". Truyện Việt Nam
Trần Bich Cám: "Là một bác sĩ truong khoa tên là Triệu Lập Đình, anh ta... Anh ta nói giường ngủ của me tôi đã được đặt trước rối..." "Mẹ tôi còn đang truyền nước, anh ta lập tức rút kim.." "Chị Vũ Tuyết, tôi... Tôi không dám nói với anh
Huy." "Hay là, chi đưa chúng tôi về bệnh viện ban đấu được không..."
Trong lòng của Hạ Vũ Tuyết bỗng nhiên trở nên rét lạnh, cô ta tìm cái tên Triệu Lập Đình trong trí nhớ.
Cuối cùng phát hiện ra, Triệu Lập Đình là người vừa rồi đến mời cô ta uống trà sữa.
Lúc ấy, khi bị anh ta bị Hạ Vũ Tuyết đuổi đi, còn ném ra một câu nói cay nghiệt.
Hạ Vũ Tuyết không coi trọng việc đó, nhưng không ngờ rằng vậy mà người này lại hèn hạ như vậy, không làm gì được cô ta nên đi xả giận lên chỗ Trần Bích Cẩm.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là anh ta đã phát hiện ra việc Hạ Vũ Tuyết sắp xếp cho mẹ của Trần Bích Cẩm nhập viện, cho nên mới cổ ý đuổi Trần Bích Cầm ra khỏi bệnh viện như một lời cành cáo cho Hạ Vũ Tuyết. "Trần Bích Cảm, có dừng hoàng hot, tôi lập tức đến ngay!"
Hạ Vũ Tuyết đặt điện thoại di động xuống, voi vã chạy đến phía trước khoa điểu tri nội trú.
Vừa đi trên lầu, cô ta đã nhìn thấy Trần Bích Cẩm đang đỡ lấy mẹ của mình đứng trên hành lang.
Bố của Trần Bích Cẩm thì đang ngồi trên mặt đất, ôm lấy cái trán, giữa các ngón tay còn có máu tươi chảy ra. xung quanh xung quanh vô cùng hỗn loạn.
Hạ Vũ Tuyết hoàng hốt, vội vàng chạy đến, lo lắng hỏi: "Chuyện này... chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Một y tá với vẻ mặt hung ác đi tới, cười mia mai nói: "Người nhà bệnh nhân này làm loạn ở đây, còn muốn đánh người." "Kết quả, không đánh được người ta, tự mình đập vỡ đầu, vậy nên ngồi ở chỗ này ăn vạ." "Chúng tôi đã báo cành sát, ông cứ tiếp tục ngồi ở chỗ này đi, tôi cũng muốn xem xem ông có thể hù dọa được ai!"
Trần Bích Cắm vội vàng nói: "Chúng tôi. Chúng tôi không hề làm loạn ở đây." "Bọn họ ném đồ đạc của chúng tôi ra ngoài, còn đuổi mẹ tôi ra ngoài..." "Khi đó đúng lúc mẹ tôi dang truyen nước, bon họ muốn rút kim tiêm của mẹ tôi ra. Bố tôi sợ xảy ra chuyện, cho nên không cho bọn họ rút kim." "Sau đó, bọn họ... Mấy người bọn họ cũng xông lên đánh bổ tôi, đầy bổ tôi đập đầu lên trên tường..." 유