Hứa Thanh Mây giận run người, tức giận nói: "Mẹ, mẹ có thể lo việc quan trọng được không!" "Vòng ngọc là các mọi người mang đi bán, bây giờ Lâm Mạc Huy thay mọi người chịu trách nhiệm việc lớn như vậy, mọi người không cảm kích thì thôi, lại còn nghĩ đến việc làm sao để giữ mối quan hệ với bà Dung sao?" "Sao mẹ không quan tâm tình hình bây giờ của Lâm Mạc Huy thể nào?" Phương Như Nguyệt nói: "Con bé này, mẹ chỉ hỏi vậy thôi, vậy thì phạm pháp sao?" "Hơn nữa, Lâm Mạc Huy có thể có chuyện gì chứ?" "Nó đã chọn chịu trách nhiệm việc này, thì dẫu kết cục có như thế nào, nó đều nên chuẩn bị tâm lý rồi!" "Làm người, phải nhìn về phía trước mới có thể đi được xa. "Bây giờ công ty dược phẩm Hưng Thịnh là quan trọng nhất, con hiểu không?"
Hứa Thanh Mây giận giữ, lớn tiếng nói: "Công ty dược phẩm Hưng Thịnh có thể chống đỡ được hay không còn khó nói, mẹ đừng gây thêm phien phức cho con nữa!” Phương Như Nguyệt nói: "Sao vậy?" "Có phải... có phải là Lâm Mạc Huy không thể giải quyết được chuyện của nhà họ Dung, nhà họ Dung muốn gây chuyện với chúng ta không?" "Trời ạ, mẹ đã nói từ lâu rồi, thằng Lâm Mạc Huy này chẳng mấy khi làm được việc gì ra hồn, chỉ biết làm hỏng chuyện..." Hứa Thanh Mây giận giữ nói: "Đủ rồi, mẹ đừng nói nữa!" "Con nói việc của Lâm Mạc Huy lúc nào chứ?" "Đây là chuyện riêng của bọn con!"
Phương Như Nguyệt kinh ngạc: "Các con có chuyện gi?" Hứa Thanh Mây tức giận kể lại chuyện ở khu nhà máy mới. Phương Như Nguyệt nghe xong, cũng bối rối.
Dẫu sao bà cũng làm ở công ty một khoảng thời gian, hiểu rất rõ tính quan trọng của khu nhà máy mới. "Vậy... chuyện này có cách nào giải quyết không?" Phương
Như Nguyệt nói.
Hứa Thanh Mây tức giận nói: "Con làm sao mà biết được!" "Được rồi, con đang có việc bận, không nói chuyện với mẹ nữa."
Cúp điện thoại, Phương Như Nguyệt lo lắng nhìn Hứa Đình Hùng bên cạnh. "Vừa rồi ông cũng nghe được mọi chuyện rồi, ông nói phải làm sao đây?" "Nhà chúng ta vất vả lắm mới đi được đến bước này." "Nếu thật sự là khu nhà máy mới xảy ra vấn đề gì, tiền bồi thường hợp đồng phải làm sao đây, chúng ta... không phải là chúng ta xong đời rồi sao?" "Kinh doanh, sao lại khó khăn như vậy chứ?"
Phương Như Nguyệt nức nở nói.
Ngược lại Hứa Đình Hùng lại bình tĩnh: "Chuyện như thế này, cũng là bình thường." "Lúc trước, khi xây dựng khu nhà máy cũ, không phải cũng bị người khác ngăn cản sao!" "Những người này, nói trắng ra là muốn kéo đến gây chuyện, kiếm chút tiền mà thôi." "Về sau đưa cho họ mấy hạng mục nhỏ để họ làm, những người này lại im ngay thôi!" "Chuyện mấu chốt nhất là, tìm được người được việc đi xử lý"
Lúc này, Hứa Thanh Tuyết từ phòng ngủ đi ra: "Bổ, mẹ, việc này cứ giao cho Hoàng Kien Đình đi!" "Trước kia Hoàng Kiến Đình là người làm công trình, chạy khắp nơi cùng ông chủ, việc này gặp nhiều rồi." "Anh ấy còn thường xuyên giúp ông chủ làm những việc như thế này, chuyện này rất đơn giản!"
Ánh mắt Hứa Đình Hùng sáng lên: "Đề nghị này của con cũng được." "Nhanh lên, gọi điện thoại cho Hoàng Kiến Đình, bảo nó mua thức ăn xong mau về, đi giải quyết việc này."
Hứa Thanh Tuyết lập tức gọi điện thoại cho Hoàng Kiến Đình. Không lâu sau, Hoàng Kiến Đình xách theo túi to túi nhỏ trở về.
Một ngày hôm nay, Hoàng Kiến Đình đều luôn ở trong nhà nấu cơm rửa bát, làm cậu ta khổ sở không chịu nổi. Bây giờ cuối cùng cũng đợi đến lúc có cơ hội. Sau khi cậu ta bỏ đồ xuống, lập tức chạy đi làm việc. Buổi chiều, Hứa Thanh Mây vẫn luôn giải quyết việc này, nhưng tiến triển vẫn vậy. Quả thực không có cách nào, cô đành gọi điện thoại cho Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy chạy tới công ty. Ở trước cửa tình cờ cũng gặp Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt và Hứa Thanh Tuyết cũng vội vàng chạy đến.
Hứa Thanh Tuyết mắt cao hơn người, chỉ liếc mắt nhìn Lâm
Mạc Huy một cái.
Phương Như Nguyệt chau mày: "Lâm Mạc Huy, sao con lại ở đây?" "Không phải con đến nhà họ Dung rồi sao?" "Chuyện thể nào rồi?" "Nhà họ Dung nói thế nào?"
Lâm Mạc Huy không còn gì để nói. Nhìn biểu cảm của bà ấy giống như không ngồi tù sẽ không làm bà ấy vui vậy? "Bà Dung hôm nay không có nhà, con vẫn chưa đi."
Lâm Mạc Huy tiện mồm nói bừa một lý do.
Nhóm người Hứa Đình Hùng đều không vui, nhưng cũng chẳng có cách nào nói gì được.
Vào phòng, Phương Như Nguyệt liền kêu lên: "Thanh Mây, lần này con phải cảm ơn em rể của con cho tốt đẩy!"
Hứa Thanh Mây chau mày: "Cảm ơn gì chứ?"
Phương Như Nguyệt cười nói: Chuyện bên phía công trường khu nhà máy mới, em rể con đã giúp con giải quyết xong rồi." "Người đứng đầu bên kia tên là Lâm Cường, là bạn của em "Quan hệ của hai người rất tốt, em rể con đi nói chuyện một re con." chút, mọi chuyện đã được giải quyết rồi!" "Em rể con giờ đang chiêu đãi người ta." "Mẹ nói rồi, tối ngày mai, chúng ta mời họ ăn bữa cơm là chuyện này sẽ được giải quyết rồi!"
Hứa Thanh Mây kinh ngạc: "Thật sao?" "Chuyện này... có thể giải quyết rồi sao?"
Hứa Thanh Tuyết đắc ý: "Chuyện đó còn phải nói sao?" "Chồng của em ra tay, chuyện nhỏ này, còn không phải rất đơn giản sao?" "Chị cho rằng chồng em cũng là một kẻ vô dụng!"
Hứa Thanh Mây không khỏi ngẩn người, Hứa Thanh Tuyết tó rõ thái độ giễu cợt Lâm Mạc Huy. "Tuyết, đừng nói như vậy!" "Mỗi người đều có ưu điểm không giống nhau." "Mỗi người cũng đều có lĩnh vực sở trường của riêng mình!"
Hứa Thanh Mây lúng túng cười nói.
Hứa Thanh Tuyết liếc nhìn Lâm Mạc Huy: "Ô, vậy sao?" "Chị nói như vậy, em vẫn tin thật." "Anh rể có năng lực quét dọn nhà cửa, giặt giũ nấu cơm, cũng khá tốt!" "Nhưng, điều làm em nể phục nhất vẫn là năng lực ăn bám của anh rế!" "Đây mới là lĩnh vực mà anh ấy giỏi nhất!"
Hứa Thanh Mây mặt biến sãc, voi vàng nói: "Tuyết, em nói gì vậy?"
Lần này Hứa Thanh Tuyết lập được công lớn, cô ta nào có để ý Hứa Thanh Mây giận hay không, ngạo mạn nói: "Em nói không đúng sao?" "Anh rể, anh tự mình nói xem, anh còn giỏi việc gì khác nữa?" "Don nhà vệ sinh trong bệnh viện cho người ta sao?" Lâm Mạc Huy khẽ nhíu mày, nhưng cũng lười tranh luận với Hứa Thanh Tuyết.
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt trước giờ luôn thiên vị, nếu anh tranh luận với Hứa Thanh Tuyết, hôm nay chuyện này tuyệt đối không xong.
Phương Như Nguyệt cười híp mắt nói: "Được rồi, Tuyết, đừng nói nữa." "Thanh Mây, chuyện lần này may mà có Hoàng Kiến Đình." "Thế này đi, tối mai mẹ chuẩn bị một chút, tìm một chỗ mời người ta ăn cơm." "Còn nữa, con cũng suy nghĩ một chút, xem xét sắp xếp cho Hoàng Kiến Đình và Thanh Tuyết chút việc để làm đi." "Mẹ thấy, trên đất khu nhà máy mới chắc sau này sẽ còn rất nhiều chuyện phải trông cậy vào Hoàng Kiến Đình." "Nếu không, cứ cứ Hoàng Kiến Đình sang bên đó đi?" Hứa Thanh Mây có chút lúng túng, cô rất rõ con người của Hoàng Kiến Đình.
Người này rất tham lam, một khi nằm quyền, không biết sẽ đục khoét bao nhiêu tiền từ bên trong. Nếu cho cậu ta phụ trách công trường khu nhà máy mới, khu nhà máy mới nói không chừng sẽ xảy ra chuyện. Hứa Thanh Mây: "Mẹ, chuyện này để nói sau đi." "Đầu tiên cứ xử lý việc ở khu nhà máy mới, tranh thủ thời gian để khôi phục lại thi công khu nhà máy mới."
Hứa Thanh Tuyết không vui: "Vì sao phải nói sau chứ?" "Chị, chúng ta đều là người trong nhà, chị cứ thoái mái nói ra, rốt cuộc có cho Hoàng Kiến Đình đến phụ trách công trường bên kia không?" "Nếu chị không đồng ý, cứ nói thẳng ra là được rồi, không cần nói mấy lời giả dối đó!" . Ngôn Tình Sủng
Hứa Thanh Mây vô cùng lúng túng.
Bây giờ Hoàng Kiến Đình giúp giải quyết việc này, cô cũng không thể đắc tội với người nhà.
Nhưng để Hoàng Kien Đình qua bên đó, chắc bên phía khu nhà máy mới sẽ càng tổn thất nhiều hơn.
Nhưng chính lúc này, Lâm Mạc Huy đột nhiên mở miệng: "Thanh Mây, hay là để anh Hồ đến công trường bên đó xem sao?" "Anh ấy ở bên ngoài quen không ít bạn bè, hắn có thể giúp xử lý việc này."
Vừa nói, Phương Như Nguyệt cười lạnh: "Lâm Mạc Huy, đầu của con bị cửa kẹt rồi sao?" "Con biết ở đó đều là những người như thế nào không?" "Ở đó đều là loại ác ôn vô lại, bình thường chửi nhau đánh lộn, không chuyện ác nào không làm." "Hổ Đông An đó tuy cao lớn thô kệch, nhưng dựa vào ngoại hình có thể giải quyết được việc này không?" "Cậu ta có thể so sánh với Hoàng Kiến Đình được sao?" "Bảo cậu ta đi xử lý? Con bảo cậu ta đi làm mất mặt thì có!"