Vẻ mặt Hạ Vũ Tuyết vui sướng: "Anh Mạc Huy, người bệnh này may mắn đã gặp được anh rồi. Nói cách khác, một khi độc này phát tác, anh ta nhất định phải chết. Không chỉ có như thế, người bên cạnh không biết, một khi tiếp xúc đến, vậy... vậy còn không biết phải chết bao nhiêu người đâu! Lần này, anh thật sự đã cứu rất nhiều người đó!"
Mọi người có mặt tại hiện trường cũng đều sôi nổi cảm khái, Lâm Mạc Huy lần này, quả thật đã làm một chuyện tốt rất lớn.
Vạn Thành Phong đứng ở trên đài, vẻ mặt ông ta khinh thường: "Nói chuyện giật gân mà thôi! Tôi đời này, còn chưa từng nghe nói qua ngũ độc hắc tinh gì đó, quả thực mới nghe thấy lần đầu! Ở đây giả thần giả quỷ lừa gạt người khác à? Hừ, cậu thực sự xem tất cả mọi người thành kẻ ngốc sao?"
Tiền Trạch Nam cũng trực tiếp lạnh giọng nói: "Tên họ Lâm kia, cậu ít ở chỗ này hù dọa người ta đi! Cậu nói anh ta trúng độc, tôi đây hỏi cậu, anh ta rốt cuộc trúng độc như thế nào? Cậu nói loại độc này là cần tiếp xúc đến độc tố mới có thể trúng độc. Vậy lúc trước anh ta chẳng phải đã tiếp xúc với người bệnh tương tự hay sao? Mà người bệnh này cũng chẳng có tạo thành ôn dịch lớn gì đó không phải sao? Mấy năm nay, sao tôi chưa bao giờ nghe nói qua chuyện như vậy chứ?"
Lời này, nhất thời dẫn tới không ít người gật đầu.
Lâm Mạc Huy cười nhạt: "Anh ta trúng độc, cũng không phải là đến từ người bệnh khác. Tôi vừa mới nói, ngũ độc hắc tinh là đang từ từ lan rộng. Sau khi chín muồi, độc tính mới có thể khủng bố như vậy. Nếu người anh ta tiếp xúc chính là người bệnh độc phát, loại độc này, có thể trực tiếp khiến toàn thân anh ta thối rữa mà chết, căn bản sẽ không hình thành loại nốt đen này.
Giọng Tiên Trạch Nam lạnh lùng nói: "Vậy cậu ta làm sao mà trúng độc?"
Lâm Mạc Huy nhìn về phía người bệnh, hỏi: "Năm anh tám tuổi, đã phất lên từ một khoản tiền bất chính nhỉ?"
Mọi người đều kinh ngạc, Vạn Thành Phong nhíu mày: "Tên họ Lâm kia, cậu tán dóc cái gì thế hả? Bây giờ bảo cậu nói anh ta làm sao trúng độc đi, ai hỏi cậu thứ khác?"
Lâm Mạc Huy không trả lời, chỉ là nhìn người bệnh đó. Trong mắt người bệnh hiện lên một đạo hào quang. "Ngài làm sao mà biết được?"
Mọi người lại kinh hô, Vạn Thành Phong trừng lớn ảnh mắt: "Cậu... Cậu vẫn nói đây không phải là thông đồng sao? Cậu có thể nhìn ra anh ta trúng độc, đó là năng lực của bác sĩ. Nhưng anh ta phát tài hay không, cậu là làm sao nhìn ra được? Cậu đừng nói với tôi, cậu còn là thần bói toán nhé!”
Những người khác cũng là vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lâm Mạc Huy, điều này thật sự rất ly kỳ.
Lâm Mạc Huy cười nhạt, nhìn người bệnh đó: "Nào nói xem, làm sao phát tài?"
Nói đến chuyện này, người bệnh rõ ràng rất đắc ý, hưng phấn mà nói: "Lúc tôi còn nhỏ, tôi lớn lên ở trong núi. Điều kiện trong nhà tôi rất tệ, cho nên tôi thường xuyên cùng mấy đứa trẻ khác vào núi, hải một ít nấm hoặc là trái cây dại gì đó, lấy về bán. Năm tôi tám tuổi tôi vào núi, không cẩn thận lạc khỏi người khác, một mình lạc ở trong núi. Không nghĩ tới, lúc tôi đang lạc đường, đi nhầm vào một cái khe núi. Bên trong khe núi, tôi gặp một cây trùng lâu cao hơn hai mét, mọc chín chiếc lá!"
Nghe thấy lời này, mọi người xung quanh đồng thời kinh hô ra tiếng, đa phần vẻ mặt của mọi người đều chấn động.
Vẻ mặt Thái Tử mờ mịt, kinh ngạc nhìn Hạ Vũ Tuyết: "Cái gì... Đang nó cái quái quỷ cái gì thế? Trùng lâu gì?"
Hạ Vũ Tuyết nói: "Trùng lâu bảy lá một hoa, là một loại dược liệu rất quý cũng rất hiếm gặp. Bình thường trùng lâu dùng làm thuốc, nhiều nhất cũng chỉ cao mấy chục centimet, chỉ có bảy lá. Trùng lâu có thể cao trên một mét, giá chữa cũng rất cao, mà trùng lâu có thể cao trên một mét rưỡi, thì cực kỳ hiếm thấy. Cái cây anh ta gặp được cao hơn hai mét, hơn nữa, còn là trùng lâu chín lá. Đây chính là thần dược chỉ có ghi lại bên trong sách thuốc mới có, chỉ riêng một gốc thuốc này, hiện tại, bản hơn ba mươi lăm tỷ cũng không có vấn đề gì!"
Thái Tử mở to hai mắt nhìn: "Còn có chuyện như vậy? Wow, vậy thằng nhóc này lúc đấy thật sự phất lên từ tiền bất chính rồi còn gì!"