Lão Thử mờ mịt nhìn về phía Lâm Mạc Huy một chút, không biết Lâm Mạc Huy nói vậy là có ý gì.
Lâm Mạc Huy cũng liếc nhìn anh ta: "Sao lại đờ người ra đó?” “Đi thôi.
Lão Thử: “Đi... Đi đâu?”
Lâm Mạc Huy: “Tên Hoàng Mao đó bảo cậu đến chỗ nào?"
Sắc mặt của Lão Thử đột nhiên thay đổi, vội vàng la lên: "Anh Huy, anh... Anh muốn đi tìm bọn họ sao?" “Chuyện này tuyệt đối không thể được đâu. “Đám người Hoàng Mao không có tính người, chỗ mà bọn họ nói là một nhà máy bị bỏ hoang. “Ở chỗ đó thường xuyên phát hiện ra một vài xác chết, chính là nơi để giết người của bọn họ. “Bọn họ bảo anh đến đó, chính... chính là muốn giết chết anh, anh tuyệt đối không thể đi đến đó. Lâm Mạc Huy: “Không đi sao?" “Vậy phải làm sao bây giờ?" “Nhìn Điểm Điểm và bác Lưu chết sao?"
Lão Thử lập tức nghẹn lời, anh ta im lặng một lát rồi cắn răng nói: “Anh Huy, hay là... hay là một mình tôi đi thôi.” “Chuyện này là do tôi gây ra thì nên để tôi giải quyết. "Chưa... Chưa chắc bọn họ sẽ giết cái mạng thối của tôi, đoán chừng chắc cũng chỉ đánh tôi một trận thôi. “Cho dù có giết tôi thì ít nhất cũng có thể cứu được Điềm Điềm và bác Lưu. “Anh Huy, nếu như tôi thật sự bất hạnh chết ở nơi đó thì anh. Anh giúp tôi chữa trị cho Điềm Điềm nhé.” “Tôi cầu xin anh, chỉ cần anh có thể cho Điềm Điềm một chén cơm, có thể để cho em ấy lớn lên thì anh chính là ân nhân của nhà tôi, kiếp sau tôi có làm trâu làm ngựa thì cũng sẽ bảo đáp lại cho anh.
Lâm Mạc Huy cười: “Lão Thử, cậu gấp cái gì chứ?” “Không sao đâu, hai chúng ta đi chung, chắc chắn Điềm Điềm sẽ không có chuyện gì đâu.
Lão Thử lập tức nói: “Anh Huy, anh thật sự không thể đi được. “Một mình tôi đi cùng lắm thì một mình tôi chết, hai người họ sẽ không sao. “Nhưng nếu anh đi thì chắc là hai người chúng ta đều phải chết ở đó, chuyện này... Chuyện này cần gì làm vậy chứ?”
Lâm Mạc Huy vỗ vai của anh ta, nói khẽ: “Hai chúng ta, không ai có thể chết. “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giúp cậu chữa trị cho Điềm Điềm.” “Nhưng cậu phải tự mình nuôi lớn cô ấy. “Cậu là người thân duy nhất của cô ấy, cậu có thể bỏ lại một mình cô ấy lẻ loi được sao?”
Nước mắt của Lão Thử lập tức dâng trào lên, điều anh ta không yên tâm nhất là cô em gái này. Nhưng chuyện đời làm sao anh ta có thể quyết định được? “Anh Huy, tôi biết ý tốt của anh, tôi xin nhận tấm lòng. "Nhưng chúng ta không nhất thiết phải." Lão Thử còn muốn thuyết phục nữa thì lại bị Lâm Mạc Huy trực tiếp cắt ngang: “Yên tâm đi “Nếu như không nắm chắc tuyệt đối thì tôi cũng không dám ăn nói tùy tiện” “Chỉ mấy tên du côn lưu mạnh đó thôi thì còn chưa giết được tôi đâu.” “Lái xe đi, đừng làm mất thời gian nữa.”
Lão Thử chấn động nhìn Lâm Mạc Huy, thấy dáng vẻ đã tính trước của anh thì trong lòng cũng hơi thả lỏng một chút.
Anh ta khởi động xe, nhanh chóng chạy về phía vùng ngoại ô.
Nửa tiếng sau, chiếc xe chạy đến một nhà máy bị bỏ hoang.
Có mấy người đàn ông xăm trổ đứng ở ngoài cửa nhà máy, nhìn thấy có xe lái tới thì bọn họ trực tiếp cản xe lại.
Lão Thử thò đầu ra: “Là anh Long kêu chúng tôi đến.
Mấy người đàn ông kia nhìn vào trong xe một chút, thấy chỉ có Lâm Mạc Huy và Lão Thử thì khoát tay áo, ra hiệu cho họ đi vào trong.
Hai người lái xe tiến vào trong khu xưởng, đi thẳng tới nhà kho ở phía sau.
Lúc này, sắc trời đã hoàn toàn đen.
Trong kho hàng có mấy ngọn đèn lóe lên, còn có vài người đừng ở cổng suồng sã cười to nói chuyện, tất nhiên Hoàng Mao cũng ở trong đó.
Lão Thử dừng xe lại ở trước nhà kho rồi xuống xe chung với Lâm Mạc Huy.
Hoàng Mao vừa nhìn thấy bọn họ thì trên mặt lập tức trở nên dữ tợn.
HỒ, Lão Thử, cậu đã đến rồi.” “Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ làm con rùa đen rút đầu không dám đến nữa chứ.” “Không ngờ cậu thật sự khiến cho tôi phải thay đổi cái nhìn đó. Hoàng Mao mỉa mai cười lạnh.
Lão Thử cắn rằng, thấp giọng nói: "Anh Long, tôi... Em gái tôi và bác Lưu đâu rồi?”
Hoàng Mao: “Muốn gặp bọn họ sao?” “Được chứ. “Quăng ra đây”
Hoàng Mao vung tay lên, cửa sổ trên tầng hai của nhà kho mở ra, Điềm Điềm và bác Lưu trực tiếp bị đưa đến cửa sổ, mắt thấy là bị người ta đẩy tới.