Triệu Trạch Minh cười nhạo một tiếng: “Nói như vậy, anh định xử lý chuyện này hả?" “Được, vậy ngược lại tôi muốn xem xem anh rốt cuộc có bản lĩnh gì để xử lý chuyện này!”
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên những âm thanh ồn ào huyên náo.
Triệu Trạch Minh quay đầu lại thì thấy người của khu An Ninh.
Cậu ta lập tức nở nụ cười: “Các anh tới đúng lúc lắm. “Mau bắt thằng nhóc kia tới khu An Ninh cho tôi!” “Dám đánh lãnh đạo nhà trường ngay trong khuôn viên trường học, hôm nay tôi phải cho anh nhớ kỹ một chút!”
Mấy người của khu An Ninh này thực ra cũng chỉ là vài tên côn đồ ở quanh đây mà thôi.
Ngày thường, những người này không có việc gì làm, luôn ỷ đồng hiếp yếu người khác.
Nghe được Triệu Trạch Minh nói như vậy, bọn họ lập tức hùng hùng hổ hổ mà vây xung quanh.
Lâm Quế Anh sợ tới mức run lẩy bẩy, vẻ mặt của cô giáo Lý cũng thay đổi. “Chủ nhiệm Triệu, xảy ra chuyện như vậy thì nên gọi cảnh sát tới xử lý! “Anh... Anh không thể làm như vậy!”
Cô giáo Lý vội kêu lên.
Triệu Trạch Minh trừng mắt lại với cô ấy: “Im miệng!” “Chuyện này không liên quan tới cô, mau cút ra ngoài. “Nếu không thì đừng trách tôi không khách khí với cô!” Vẻ mặt cô giáo Lý trắng bệch. Cô ấy chỉ là một cô giáo bình thường mà thôi, làm sao đấu thắng được với lãnh đạo. Thế nhưng, cô ấy không cam lòng. Đột nhiên, cô ấy lấy điện thoại di động ra, nói to: “Chuyện này, tôi cảm thấy tốt nhất là nên báo cảnh sát!” “Cậu Lâm, cậu không cần phải lo lắng, bây giờ tôi lập tức báo cảnh sát. Cô ấy vừa định bấm số thì Triệu Trạch Minh vung tay lên: “Mau đập điện thoại của cô ấy cho tôi!” Có mấy người xông tới, trực tiếp giật lấy điện thoại rồi nặng nề mà ngã trên mặt đất.
Cô giáo Lý cũng bị xô đẩy đến lảo đảo.
Cô ấy chưa từng gặp phải trường hợp như vậy, bị dọa sợ tới mức run lẩy bẩy.
Lâm Mạc Huy lắc đầu, kéo cô giáo Lý ra đằng sau mình, nhẹ giọng bảo: "Cô giáo Lý, cô giúp tôi chăm sóc Quế Anh một chút. “Tôi sẽ tự mình xử lý chuyện này!
Nói xong, Lâm Mạc Huy đi thẳng tới chỗ mấy người khu An Ninh kia.
Vẻ mặt cô giáo Lý trắng bệch: “Cậu Lâm, cậu... cậu đừng kích động...
Lâm Mạc Huy cười khẽ một cái, hai mắt nhìn thắng Triệu Trạch Minh, nhẹ giọng nói: “Chủ nhiệm Triệu nói không sai. “Trên đời này, có một số người mà các anh không nên trêu vào!” “Mà tôi, chính là người mà các anh không thể trêu vào!”
Lúc nói lời này, khí thế của Lâm Mạc Huy bỗng nhiên thay đổi. Vẻ mặt anh trở nên vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị, cả người tỏa ra hơi thở của của người đứng trên.
Những người của khu An Ninh đứng xung quanh lập tức bị kinh sợ, bốn mắt nhìn nhau, căn bản là không dám ra tay.
Vẻ mặt Triệu Trạch Minh cũng hơi thay đổi nhưng nghĩ tới cô Vương đứng sau nhà họ Lữ, vẻ mặt lập tức trở nên khinh thường: “Ngạo mạn!” “Anh nghĩ mình là ai? Người mà bọn tôi không thể trêu vào sao?” “À, cho dù tôi không thể trêu vào anh. Nhưng mà, anh có thể trêu vào nhà họ Lữ sao?”
Cô Vương cười nhạt một cách ngạo nghễ: “Chủ nhiệm
Triệu, không cần phải sợ anh ta!” “Mau bắt anh ta tới khu An Ninh, nếu có chuyện gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Triệu Trạch Minh nghe vậy thì vô cùng vui mừng, lập tức phẩy tay một cái: “Sợ cái gì?” “Mau bắt anh ta tới khu An Ninh
Lúc đó bọn côn đồ mới phản ứng được, lập tức lao tới, chuẩn bị ra tay.
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa vang lên những âm thanh huyên náo.
Mọi người quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy một đoàn người mặc âu phục đen xông từ ngoài vào.
Người đàn ông dẫn đầu có thân hình cao lớn, vạm vỡ, chính là anh Hồ
Lúc Lâm Mạc Huy vừa tới đã tiện thể báo tin cho anh Hồ, anh Hổ lập tức dẫn người tới.
Sau khi anh Hổ đi vào, cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp vung tay lên: “Mẹ nó, mau dọn dẹp hết lũ rác rưởi này cho tôi!”
Thuộc hạ của anh ta không hề khách khí chút nào, đánh mười mấy người của khu An Ninh ngã đầy đất. Sau đó ném tất cả vào góc phòng, y như tiết mục chồng người trong rạp xiếc.
Những người của khu An Ninh không thể phản kháng chút nào, bị người ta kề dao lên cổ thì lập tức sợ đến tè ra quần.