Giao chuyện ở đây lại cho Lý Ngọc Lâm, Lâm Mạc Huy chuẩn bị rời đi.
Vừa mới xoay người lại, anh lại nhìn thấy một người đang đứng cách đó không xa, đúng là tên chủ quản lúc trước kia.
Anh ta bị Lý Hoành Thịnh khai trừ, mất đi công việc, vẻ mặt lúc này như mất hồn mất vía.
Khi anh ta nhìn thấy Lâm Mạc Huy, trong mắt lập tức ngập tràn oán độc.
Rất rõ ràng, anh ta đã quy tất cả chuyện xảy ra hôm nay lên người Lâm Mạc Huy anh.
Nếu không phải do Lâm Mạc Huy, anh ta căn bản sẽ không bị mất công việc này!
Lâm Mạc Huy vốn không định phản ứng lại anh ta nhưng khi nhìn thấy ánh mắt oán hận kia, trong lòng anh hiểu rõ, nếu hôm nay không dọn dẹp tên này thì về sau không chừng tên này sẽ gây ra chuyện gì đó mất.
Loại tiểu nhân này không dám quang minh chính đại đấu với người khác, thế nhưng ở sau lưng ngáng chân cũng sẽ khiến người ta đau đầu.
Cho nên anh trực tiếp đi đến trước mặt tên chủ quản, nhẹ giọng nói: "Hai người chúng ta hình như có đánh cược một trận, nhớ không?" "Hiện tại tôi đã chiêu mộ đủ mười Thạc sĩ, mười Tiến sĩ, có phải anh nên nhận thua hay không?"
Chỉ trong nháy mắt sắc mặt chủ quản trở nên trắng bệch, anh ta cắn răng, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Mạc Huy: "Tôi... tôi đã bị công ty khai trừ, cậu còn chưa hài lòng sao?" "Cậu sỉ nhục tôi trước mặt mọi người thế này có ích gì cho cậu chứ?"
Vẻ mặt Lâm Mạc Huy rất bình tĩnh: "Đây là lúc ấy anh cứng rắn muốn đánh cược với tôi, sao lại có thể coi là tôi sỉ nhục anh chứ?" "Lại nói, nếu lần này tôi thua, chẳng lẽ anh sẽ bỏ qua cho tôi sao?"
Chủ quản lớn tiếng nói: "Tôi đương nhiên sẽ bỏ qua cho cậu." "Con người tôi đây, không làm được nhất chính là loại chuyện đuổi tận giết tuyệt này!"
Lâm Mạc Huy cười lạnh một tiếng, anh biết, tên chủ quản này thuần túy là nói hươu nói vượn.
Lấy tính cách làm việc bừa bãi của anh ta, nếu lúc này anh ta chiếm thế thượng phong chắc chắn sẽ đã làm là làm đến cùng.
Chẳng qua bây giờ anh ta rơi vào thế yếu, cho nên mới có thể nói được mấy lời này, muốn mượn dư luận đến gây áp lực cho Lâm Mạc Huy.
Bốn phía có không ít người đang vây xem bên này, lời của chủ quản kéo được không ít người ủng hộ.
Trong mắt bọn họ, tên chủ quản này đã rơi vào tình trạng hiện tại này.
Lâm Mạc Huy còn muốn đối xử với anh ta như vậy, thật quá đáng!
Lâm Mạc Huy nhìn chằm chằm vào chủ quản: "Có gan đánh cuộc có gan chịu thua" "Nếu anh đã dám đánh cược với tôi thì phải dám gánh vác kết quả này!" "Tôi chỉ hỏi anh một câu, anh rốt cuộc có chịu thực hiện hứa hẹn hay không?"
Sắc mặt chủ quản xanh mét, vừa rồi anh ta và Lâm Mạc Huy đánh cuộc, người thua phải gọi ba tiếng ông nội.
Hiện tại anh ta mất việc, tất nhiên không muốn mất cả mặt mũi.
Anh ta cắn răng, tức giận nói: "Số người cậu chiêu mộ này là do có người giúp cậu, không được tính là tự cậu chiêu mộ được." "Cậu dùng loại phương pháp ti tiện này để thắng, tôi không phục!" Cập nhật nh*anh nhất trên ТгцyenАРР.cом
Lúc này Tổng giám đốc Dương và Lý Hoành Thịnh đều đi đến.
Nghe thấy lời này, Lý Hoành Thịnh lập tức bực bội, chỉ thẳng vào chủ quản mở miệng mắng: "Cậu mẹ nó nói cái gì?" "Cậu lặp lại lần nữa xem..."
Chủ quản kia rất sợ Lý Hoành Thịnh, nhưng bây giờ việc cũng mất rồi, anh ta đã bất chấp tất cả. Anh ta trực tiếp trừng mắt, mở miệng mắng lại: "Ông đây chính là không phục, làm sao hả?" "Lý Hoành Thịnh, anh mẹ nó còn tưởng ông đây là nhân viên trong công ty các người sao?" "Anh đã khai trừ tôi rồi, từ giờ trở đi, hai ta không có bất kỳ quan hệ gì, anh dựa vào đâu khoa tay múa chân với tôi?"
Lý Hoành Thịnh bị chọc giận đến ngây ra, không ngờ đến tên chủ quản trước nay vẫn vâng vâng dạ dạ, cung cũng có thừa với ông ta, hôm nay lại dám nói chuyện như vậy với mình. "Cậu... cậu thật sự cho rằng bây giờ tôi không quản được cậu nữa sao?"
Lý Hoành Thịnh phẫn nộ quát.
Chủ quản cười lạnh một tiếng: "Trước kia ông đây phải trông cậy vào anh để ăn cơm, anh có thể đi vệ sinh trên đầu ông" "Bây giờ thì anh trong mắt ông tính là cái rắm
Lý Hoành Thịnh giận tím mặt: "Tốt Tốt Tốt!" "Cậu mẹ nó cũng thật có gan đấy!" "Không sai, hiện tại cậu không phải nhân viên trong công ty của tôi, tôi đúng là không có tư cách ra lệnh cho cậu." "Chẳng qua là, chút chuyện cậu làm ở công ty tôi, có phải chúng ta nên thanh toán một chút không???"