Truyền Kỳ Xứ Mộng

Chương 63: Văn tưởng tượng (30.2)



Tháng 11 năm 2005.

Lục Hồng lúc này đang mê man chạy theo một bóng hình hắn đã rất lâu rồi không nhìn thấy, bóng dáng mẹ ruột hắn. Cha mẹ Lục Hồng mất tích từ khi hắn còn nhỏ, từ đó trở đi, hắn luôn sống với chú hắn, Lục Hầu Thanh. Lục Hầu Thanh thực ra không phải chú ruột của Lục Hồng, ông ta chỉ là anh em kết nghĩa với cha hắn, cũng không rõ vì lý do gì, cha mẹ hắn quyết định cho hắn mang họ của Lục Hầu Thanh. Có thể vì cha mẹ hắn thấy Lục Hầu Thanh lúc nào cũng một thân một mình, lại có ân với họ nên đã đặt vậy chăng? Hắn chưa bao giờ biết rõ lý do. Thế nhưng Lục Hầu Thanh vẫn luôn là người thân nhất của hắn sau khi cha mẹ hắn mất tích. Thế rồi một hôm, Lục Hầu Thanh bảo có việc cần giải quyết, gửi hắn ở tạm Hoa Quả Sơn của Tề Thiên Đại Thánh. Sau đó ít lâu thì Đại Thánh nói cho hắn biết, Lục Hầu Thanh đã ngã xuống, và đưa hắn đến Lạc Hồng Đạo Quán, bảo hắn theo học sư phụ hắn bây giờ.

Thế nhưng đang ở trong Quỷ Phương Lâm thì hắn nhìn thấy bóng lưng mẹ hắn. Thế là như ma xui quỷ khiến, Lục Hồng vội vã đuổi theo. Trong lòng hắn vẫn mập mờ một cảm giác sai sai. Thế nhưng sai ở đâu thì hắn không nhận ra được.

Cùng lúc đó thì Hầu Ca đang đuổi theo một cô bé, cô bé bí ẩn mà nó đã trông thấy một lần trong tầng bảy Tụ Hồn tháp. Nó hoàn toàn không biết cô bé này là ai, thế nhưng đồng dạng, nó cũng không thể kiểm soát được bản thân mà cứ thế chạy theo hình bóng cô bé ấy.

Chạy được một quãng khá xa, bỗng Hầu Ca có cảm giác nguy hiểm. Tuy chân nó vẫn không ngừng chạy theo bóng hình cô bé kia, thế nhưng trong đầu nó mơ hồ cảm thấy có vấn đề. Đương lúc Hầu Ca còn đang phân vân thì một cỗ lửa nóng từ trong người Hầu Ca lan tỏa khắp người nó. Từng đợt khói bốc ra từ khắp người Hầu Ca. Cơ thể nó run rẩy không ngừng rồi nó khuỵu xuống, rên lên thành tiếng. Một lúc lâu sau, Hầu Ca mở mắt, nhìn về phía “cô bé” ở trước mặt không xa. Con ngươi mắt nó lóe lên ánh màu da cam, rồi lại trở về bình thường. Trong một khoảnh khắc ấy, nó nhìn thấy một âm hồn đứng ở vị trí “cô bé” kia.

“Không tốt!” Hầu Ca đứng lên, quan sát tình hình xung quanh. Nó đã đủ tỉnh táo lại để biết nó đã rơi vào tình huống gì. Nhóm của nó đã tách nhau ra, không nghi ngờ gì do cùng nhìn thấy các loại ảo giác đánh vào chỗ yếu hại, sự quan tâm sâu kín trong lòng họ. Tuy nó không biết hiện tại Lục Hồng và Mỹ Miêu đang đối mặt với cái gì, thế nhưng hẳn là không khá hơn nó là mấy. “Nhưng tại sao mình lại tỉnh lại được?” Hầu Ca tò mò. Nó hoàn toàn không rõ tại sao nó lại tỉnh lại lúc này. Rõ ràng con ma trước mắt chưa muốn nó tỉnh lại. Loại ma quái này nếu chỉ tạo ảo giác dẫn người ta đi mà không tấn công ngay theo Hầu Ca chỉ có một khả năng, đó là để dẫn họ vào nguy hiểm thực sự. Thế nhưng, tình cảnh của nó hiện tại tuy không phải là tốt, thế nhưng cũng không có gì quá nguy hiểm.

Hầu Ca tạm dẹp suy nghĩ này qua một bên, bây giờ cần thiết nhất là đi tìm Mỹ Miêu và Lục Hồng. Nếu họ chưa tự thoát khỏi ảo giác thì cần phải kéo họ ra trước khi họ gặp nguy hiểm thật sự. Hầu Ca đánh giá con ma trước mắt này không có vẻ gì là có thể làm gì nó, thế nên, nó không chút bận tâm, xoay người đổi hướng khác, chạy đi tìm dấu vết Mỹ Miêu và Lục Hồng.

Mà con ma kia thì đúng như Hầu Ca dự đoán, không hề đuổi theo. Có vẻ như nó vẫn còn choáng váng, bất ngờ khi có người tự thoát ra khỏi được ảo giác của nó tạo nên.

***

Đầu tháng 1 năm 2006.

Sau khi nộp vở rồi Hầu Ca mới bắt đầu hơi hối hận và lo lắng. Nó quá mải mê lo viết lách, kể lể chuyện mà nó biết đã xảy ra ở Xứ Mộng mà quên không nghĩ gì đến hậu quả có thể xảy ra. Dù gì các nhà văn nổi tiếng viết về truyền thuyết, lịch sử có cải biên đi cũng vẫn khác với một thằng nhóc lớp sáu viết. Nó hoàn toàn có thể bị coi là báng bổ truyền thuyết gốc, báng bổ thần thánh. Nếu cô giáo không vừa lòng nó thậm chí có thể bị trù.

Tuy từ bé đến giờ phần lớn các cô giáo đầu tử tế với nó, nhưng cũng không có nghĩa là Hầu Ca nó chưa bao giờ bị cô giáo trù. Hồi lớp hai, nếu nó không nhầm nó đã bị cô giáo chủ nhiệm cùng một cô giáo hay vào quản lớp hộ trù cho lên bờ xuống ruộng, khiến cuộc sống của nó khổ không thể khổ hơn, nó luôn bị nghi ngờ là gian lận trong thi cử trong khi nó luôn trung thực và đã phải dành hàng giờ học bài. Hồi đó, nó đã luôn phải cố gắng hơn bình thường chỉ để chứng minh bản thân trong sạch. Chỉ nghĩ lại thôi mà nó vẫn còn rùng mình.

Nghĩ vậy, Hầu Ca lại càng lúc càng lo. Nó lo quyết định nộp vở là sai. Tuy nó sẽ không hối hận việc nói ra sự thật cũng như thực hiện nhiệm vụ với tư cách là Nhị giới nhân. Thế nhưng nếu điều đó tương đương với rước khổ vào thân thì nó cũng không muốn tí nào. Hầu Ca còn đang suy nghĩ thì cô giáo nó chợt nói:

“Trả vở.” Bốn quyển vở được học sinh chuyển tay nhau, đưa về chính chủ, thế nhưng Hầu Ca không thấy vở của nó trong số vở được trả. Một dự cảm chẳng lành bỗng dấy lên trong lòng Hầu Ca, và giọng của cô giáo nó như xác nhận dự cảm này, “Hầu Ca, lên bảng!”

Hầu Ca thót tim khi nghe lời này, với vẻ mặt lo lắng hiện rõ, nó luống cuống chạy lên bảng. Cô giáo không biểu hiện gì mà chỉ đưa vở cho nó, đoạn bảo:

“Con hãy đọc bài văn của mình cho cả lớp nghe!”

“Đây rồi!” Hầu Ca thầm nghĩ, “Lại hình phạt nếm nhục trước đám đông sao?” Hầu Ca thở dài một hơi. “Đâm lao thì phải theo lao! Mình đã làm, mà mình cũng tin mình không sai, không có gì phải sợ cả. Cây ngay không sợ chết đứng!” Hầu Ca quyết định, rồi hắng giọng, bắt đầu đọc.

Đến khi Hầu Ca đọc xong bài văn của nó, cả lớp một mảnh yên lặng. Cô giáo thấy vậy, nhàn nhạt hỏi một câu:

“Có ai có ý kiến gì không?”

Cả lớp vẫn yên lặng. Hầu Ca hít một hơi, chuẩn bị tinh thần ăn mắng. Cô giáo nó thấy không ai nói gì, bèn nói tiếp:

“Hơi tách xa truyền thuyết gốc, bảy điểm.” Hầu Ca nghe vậy thì hơi choáng váng. Bảy điểm ư? Bảy điểm đã là điểm cao trong môn văn đối với nó, bình thường nó chỉ được năm với sáu thôi. Lại còn không bị trách gì ư? Chỉ bị nhận xét “hơi tách xa truyền thuyết gốc”? Hầu Ca còn chưa suy nghĩ xong thì lại nghe cô giáo nó nói tiếp, “Thế nhưng dám suy nghĩ đột phá, viết theo một hướng mới, không theo lối mòn, trí tưởng tượng phong phú. Đồng thời kết truyện khá nhân văn. Cộng thêm một điểm.”

Tám điểm ư? Hầu Ca ngốc trệ, không phải chỉ có bảy điểm? Nó được tận tám điểm ư? Điểm tám chả phải đã là điểm khá giỏi rồi ư? Thế nhưng, nó lại nghe cô giáo nói tiếp, “Tinh thần xung phong, đồng thời cũng là lần đầu tiên thể hiện cố gắng. Cộng thêm một điểm khuyến khích nữa. Chín điểm, về chỗ. Con làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng nhé!”

Hầu Ca hoàn toàn đứng hình. Nếu nói tám điểm là điểm khá giỏi thì chín điểm trong môn văn đã có thể tính là điểm giỏi. Nó được điểm chín đầu tiên trong môn văn? Nó thật sự được điểm chín môn văn? Hầu Ca cảm thấy khóe mắt hơi ướt ướt. Chuyện này đang thật sự xảy ra? Nó tự véo tay một cái. Đau. Nó không mơ, nó đang ở Địa Cầu, và nó thật sự được chín điểm Ngữ Văn!

Thấy Hầu Ca vẫn đờ đẫn, cô giáo quay về phía cả lớp, đoạn nói:

“Cả lớp cho bạn Hầu Ca một tràng pháo tay nào!”

Trong lúc tiếng vỗ tay vang lên, Hầu Ca đưa tay lên lau mắt. Nó đạt điểm chín Ngữ Văn! Điểm chín đầu tiên. Hầu Ca từ từ bước về chỗ trong tiếng hoan hô của bạn học với một nụ cười trên môi và quyển vở trong tay. Chính bản thân nó cũng không ngờ được điểm chín văn này về sau sẽ thay đổi cuộc đời nó như thế nào...

Muốn biết liệu Mỹ Miêu và Lục Hồng gặp sự tình gì trong Quỷ Phương Lâm, cũng như các diễn biến tiếp theo trong thời gian chuẩn bị cho giải giao hữu của Hầu Ca, xin chờ chương sau sẽ rõ.

Chương này có đề cập đến nội dung Phụ chương hôm trước ta đăng. Ai chưa đọc thì quay lại mà ngó qua đi nhá!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv