Chương 927: Nghiên cứu lông vũ màu vàng
Đại chiến kết thúc, đám đông cũng thưa thớt dần đi.
Tân Trạm đáp xuống đất, những thanh trường kiếm xoay quanh anh cũng lần lượt đáp xuống theo, cầm vào bốn bề mộ kiếm.
Chỉ là trên thân những thanh kiếm đều có dấu tích bị hư tổn nặng nề, có vài thanh kiếm còn bị hư hỏng biến dạng, hiển nhiên qua lần thí triển này thì không thể dùng thêm lần nào khác, điều này làm Tân Trạm thấy tiếc nuối.
Băng không, nếu nơi này có thể lợi dụng nhiều lần, thế thì chiến lực của anh ở khu vực trung tâm sẽ nâng cao đến một tâm đáng sợ khác.
Tuy những thanh kiếm hỏng hóc này vốn đã bị người luyện khí vứt bỏ, nhưng có thể giúp anh thì triển một lân thuật Ngự Kiếm thì cũng đã là may mãn lắm rồi.
“Đại sư Thiết Lang đã từng nói: Số phận của một thanh kiếm bắt đầu từ lúc nó được tước ra khỏi vỏ. Nếu đã như thế thì những thanh kiếm này cũng xem như đã hoàn thành phận sự của nó rồi”
Tân Trạm cảm thán một tiếng, vận ra một đạo linh khí, cuộn quanh mộ kiếm, quét sạch toàn bộ bụi bặm tạp nham ở nơi này, dọn dẹp sạch sẽ mộ kiếm.
Những thanh trường kiếm lúc này hơi run nhẹ, tựa như trong kiếm có linh khí đang cảm ơn Tần Trạm “Tân Trạm, lần này anh cướp đi bảo vật mà Nghiêm Trác Văn tính toán bao lâu muốn có được, anh ta nhất định sẽ hận anh đến chết đấy” Chúc Diêu chậm rãi bước tới, cười nói.
“Cơ duyên vốn là thứ sẽ về tay kẻ có thực lực, lẽ nào anh ta là Vấn Tông Thánh Tử thì tôi phải nhường cho anh ta sao, đó không phải đường đi của kẻ tu hành” Tân Trạm cười nhạt.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bản thân anh sắp đắc tội hết mớ Vấn Tông Thánh Tử rồi. Trừ hai đại thánh tử đứng đầu vẫn thần bí chưa xuất hiện ra thì anh đã kết thành mối thù sống chết với Trương Quốc Tuấn, Triệu Lam Sơn và Nghiêm Trác Văn.
“Vật này tôi không dùng tới, cô gi lấy đi”
Tân Trạm đưa sợi Xích Sắc Tàn Hồn cho.
Chúc Diêu, vật này chính là rồng lửa mà Văn phóng thích ra, sau khi bị Tân Trạm trấn áp, rửa đi khí tức của Nghiêm rác Văn thì đã trở thành vật vô chủ.
Chúc Diêu đi cùng bấy lâu cũng giúp anh không ít, nhưng lại thu hoạch ít ỏi Tân Trạm lấy đi chiếc lông vũ màu vàng là bảo vật lớn nhất của nơi này, vậy nên bây giờ đưa tàn hồn của rồng lửa cho Chúc Diêu để tỏ lòng thành.
“Anh có được vật này, xem ra là đã tính ở lại nơi đây tranh đệ nhất Thiên Kiêu với Triệu Lam Sơn rồi nhỉ” Chúc Diêu cười nhẹ, cũng không từ chối, sau khi nhận tàn hồn về tay, ánh mắt cô ta trở nên nghiêm túc, nói: “Chỉ là tôi đã từng thấy tên Triệu Lam Sơn đó một lần, thực lực của anh ta ở nơi này vốn đã không ai địch lại, đến cả Trương Quốc Tuấn và Đổng Thiên Thành cũng tránh né so tài.”
“Yên tâm đi, tôi không ngốc đến mức đi thách thức anh ta ngay bây giờ”
Tân Trạm gật đầu, anh cũng cảm nhận được một chút áp lực.
Cơ hội để Lam Sơn chiếm thế thượng phong rất lớn, bây giờ anh ta đã là sự †ồn tại mà không ai ở khu vực trung tâm có thể địch lại, không biết bản thân Tân Trạm cộng thêm bảo vật lông vũ màu vàng này liệu có thể phân tranh với Triệu Lam Sơn một phen hay không.
Bảo vật lớn nhất đã bị đoạt mất, đám đông võ giả cũng bắt đầu tứ tán.
“Anh cẩn thận một chút”
“Tân Trạm và Chúc Diêu cũng rời khỏi Cung Điện Hoả Diễm, Chúc Diêu đã nói vậy với Tân Trạm trước khi cô ta rời đi.
Chỉ là trong đôi mắt của Chúc Diêu mang theo một chút cảm xúc khác thường như có như không, làm Tân Trạm có hơi ngại ngùng, đối diện với Chúc Diêu, anh cứ luôn nhịn không được mà nghĩ tới cảnh đẹp chấn động lúc anh giở chiếc khăn che mặt lên.
Anh chưa hề quên rằng Chúc Diêu đã nhiều lần nói: Những ai đã từng thấy gương mặt cô ta sau lớp khăn đều muốn cưới cô ta.
Người con gái này không phải đã phát hiện ra gì rồi chứ.
Nhưng may sao Chúc Diêu không nói thêm gì nữa, hai người chia ly tại đây.
Ở khu vực trung tâm này, mỗi người đều có cơ duyên của riêng mình, nếu như miễn cưỡng đi tìm bảo vật cùng nhau, dưới sự liên luy giữa thiên cơ của hai người, không may thì còn có thể dẫn đến việc không đạt được gì.
Ngay lúc Tân Trạm toan rời khỏi nơi đây, anh đột nhiên khựng bước, thần thức quét quanh bốn bề, không khỏi cười khẩy lắc đầu.
Đẳng sau những ngọn đồi tăm tối xa xăm kia có không ít người lấp ló.
Xem ra có người biết anh đã lấy được bảo.
vật vào thời khắc cuối cùng nên muốn mai phục anh, hoặc đợi trong lúc anh nghiên cứu bảo vật mà tập kích anh.
Chỉ là bọn họ đã nghĩ quá nhiều.
Khí tức Tân Trạm bạo phát, thân ảnh vụt một cái đã biến mất khỏi nơi đang đứng chỉ trong chớp mắt, tốc độ nhanh như chớp.
Sau khi anh rời đi, những kẻ núp sau sườn đồi ào ra.
“Thực lực của Tân Trạm khôi phục thật rồi, tốc độ nhanh khủng khiếp vậy”
“Hơn nữa sau khi chiến một trận lớn với Nghiêm Trác Văn xong mà trông không bị tổn hại gì, chúng ta muốn ăn hôi cũng không được nữa”
“Đi thôi, đám nhân vật cấp bậc thánh tử này khủng khiếp quá, chúng ta muốn đục nước béo cò cũng khó.”
Mấy người họ lắc đầu than thở loạt rời đi.
Sau khi bọn họ bỏ đi không bao lâu, không khí rung động một lần nữa, thân ảnh Tân Trạm lại xuất hiện ở đó.
Anh cười nhạt một cái rồi đi về phía Cung Điện Hoả Diễm Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, những người khác đoán rằng anh sẽ rời khỏi nơi này, tìm một nơi an toàn rồi nghiên cứu lông vũ, nhưng lúc này đây không nơi nào an toàn hơn cung điện.
Bay đi một đường, Tần Trạm lại quay trở về mảnh đất biển lửa ấy, sau đó không do dự mà đáp xuống.
Lửa ở nơi này vẫn cháy lớn không gì dập được, cả Nghiêm Trác Văn và Hàn Cửu Thiên cũng không chịu bước chân tới, vì vậy mà chốn này là chốn an toàn nhất với Tân Trạm.
Vừa đáp chân xuống phần cuối cùng của biến lửa, dưới mặt đất có một cái lỗ nhỏ, đột nhiên thấy một cái đầu be bé trồi lên, chớp chớp mắt nhìn người vừa đến.
Sau khi phát hiện là Tân Trạm, nó kêu lên chít chít rồi phấn khởi chạy sang, “Lại là con quỷ tham ăn này, gan mày to đồng hơn của bố mày nhiều đấy”
Tân Trạm nhìn thấy chú chuột lửa nhỏ thì cười lớn rồi nhấc nó lên.
Chú chuột lửa này đã ăn mất U Lam Minh Hoả của anh, rất gan dạ, sau đó anh dùng Minh Hoả thử Tý Hoả, Tý Hoả sợ hãi dựng ngược cả lông, liên tục lùi về sau.
Lúc này Tân Trạm cũng chú ý trên đầu chuột lửa vốn có lông màu đỏ bây giờ lại thừa ra một nhúm lông màu xanh nhạt, trông cực kì đặc biệt.
“Thế gọi mày là Tý Lam cũng được”
Tân Trạm nhìn chú chuột kêu mãi không dừng, ngẩng đầu tỏ vẻ đáng thương nhìn U Lam Minh Hoả, trong miệng nó còn chảy cả dãi ra, anh không khỏi thấy buồn cười.
Anh đặt chú chuột xuống đất, luyện thêm một ngọn Minh Hoả mỏng sợi rồi vứt sang cạnh nó, cũng không quan tâm chú chuột lửa ra sao nữa, Tần Trạm lấy lông vũ màu vàng ra rồi lấy tim thần ra trước mặt.
“Theo tính toán thiên cơ của Nghê Phùng thì đây là bảo vật đỉnh cấp của khu vực trung tâm, uy lực của nó không hề nhỏ, nhưng phải kích hoạt nó bằng cách nào đây?”
Trong mắt Tân Trạm ánh lên vẻ suy tư, vận ra một luồng linh khí lên lông vũ Lông vũ màu vàng sau khi hấp thu linh khi thì càng trở nên lấp lánh chói mắt hơn, bay lơ lửng trong không khí, hơi hơi động đậy.
Nhưng bất kể sau đó Tần Trạm có tiếp thêm bao nhiêu linh khí thì lông vũ vẫn không có thêm biến hoá nào.
Tân Trạm lắc đầu, lại dùng thêm nguyên khí, thậm chí là linh thạch và minh hoả, nhưng không tài nào kích hoạt được lông vũ, Tân Trạm cau chặt mày lại.
“Mình hồ đồ quá- Tân Trạm đột nhiên võ trán, thầm măng mình ngốc nghếch, chiếc lông vũ này nếu đã được tạo ra từ nơi thí luyện thì thứ đáng để đem ra thử nhất phải là Khí tinh thần.
Tinh mang giữa cặp chân mày bắt đầu chói lọi, Tân Trạm phân ra một luồng Khí tinh thần lững lờ giữa không trung.
Quả nhiên khi lưồng khí tức này vừa đến gần lông vũ thì lông vũ bắt đầu run lên, dường như vô cùng hưng phấn “Xem ra không lệch đi đâu được”
Mắt Tân Trạm sáng lên, vận thêm khí tức vào lông vũ.
Lông vũ màu vàng lúc này chướng to thêm nữa, màu vàng toả ra càng lúc càng xán lạn.