Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 902



Chương 902: Đối thủ của nhà họ Bồ

Sau đó huyễn thú này rất ngạc nhiên khi thấy phần bụng của mình bị nhuộm một lớp màu xanh dương rồi từ từ lan rộng ra và bao phủ toàn bộ phần bụng của nó.

Chuyện gì thế này?

Bùm! Bụng nó phình to và nổ tung ngay lập tức.

Huyễn thú hét lên thảm thiết và nhìn thấy một bóng người chui ra từ trong cơ thể của nó, đó chính là con người bị nó đập chết trước đó.

Mà lúc này trong tay của con người đáng hận này lại là một điểm sáng lấp lánh, ánh sáng này trông vô cùng quen thuộc, đây không phải là tinh hạch của mình sao?

Huyễn thú thẫn thờ nhìn mọi thứ trước mặt, thân thể dần hóa thành một làn khói rồi tiêu tan khỏi thế gian, cho đến khi chết cũng không hiểu tại sao mình bị vậy.

Trong mắt Di khác thì đó lại là Huyễn thú này hoàn toàn không tấn công Tân Trạm, nó chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một lần rồi lập tức thu tay lại, chẳng hề ngó ngàng gì nữa mà nằm xuống ngủ, sau đó bị Tân Trạm xử lý.

Nhìn thấy hình ảnh một con huyễn thú mà người khác phải hao công tốn sức rất lâu mới diệt được nhưng Tân Trạm lại dễ dàng hạ gục như vậy thì ba người đều hơi sững sờ.

“Huyễn thú này bị mù sao?” Diệp Thành hơi ngớ người và không tin vào mắt mình.

Lạc Việt Ban cũng hoàn toàn không hiểu Thành và những người vấn đề khác gì.

Nhưng Bồ Tùng Nhân hơi chấn động trong lòng khi nhớ lại phép thuật mà Tân Trạm đã thực hiện trước đó.

“Tử Chú Thuật kết hợp với U Lam Minh Hỏa thực sự có hiệu quả.”

Trong lòng Tân Trạm vô cùng phấn chấn, anh bóp nát tinh hạch của con huyễn thú khổng lồ, ba đường Khí tinh thần phân tán ra và xuyên vào giữa chân mày của ba người.

Như vậy tỉnh mang năm giữa lông mày của ba người đi theo Tân Trạm đều biến thành ba viên, xoay tròn thành một vòng và tỏa ra những vầng sáng trắng tinh khiết.

Điều này cũng giúp ba người đủ điều kiện tối thiểu để tiến vào khu vực trung tâm của nơi thí luyện.

Tuy nhiên Tân Trạm không có ý định lập tức đi vào ngay, cần biết rằng Đổng Thiên Thành, Trương Quốc Tuấn và Triệu Lam Sơn đều là kẻ thù của bản thân mình, nếu tiến vào đó trong tình trạng như vầy sẽ vô cùng nguy hiểm.

Hơn nữa anh vừa nếm trải cảm giác giết một con huyễn thú trong tích tắc nên không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.

Dù sao thì thì trong toàn bộ nơi thí luyện e rằng chỉ có mình mới có thể dễ dàng giết được huyễn thú Tinh Thần.

Nếu mình có thể đạt đến cửu tỉnh.

“Này, thêm bốn lần nữa đi!”

Tân Trạm liếm khóe môi, không tưởng tượng được đến lúc đó mình sẽ mạnh đến mức nào.

Trong khi đang nói, anh ném một trăm.

viên linh thạch làm cho Bồ Tùng Nhân ngẩn ra.

“Tôi vẫn chưa đồng ý mà và bốn lần thì phải 120 linh thạch chứ” Bồ Tùng Nhân lầm bầm.

“Không phải mua nhiều thì phải giảm giá sao? Anh làm ăn vậy là không được rồi” Diệp Thành cũng cười rồi bay tới vỗ vai Bồ Tùng Nhân.

“Đúng vậy, nếu anh mang phiền phức đến cho chúng tôi thì chúng tôi xem như không thấy” Lạc Việt Ban cũng nói Ba người Tân Trạm tụm lại gần nhau và nở nụ cười, nhìn thì thân thiết nhưng lại giống như đang ngầm uy hiếp ai kia.

Bồ Tùng Nhân cảm thấy hơi không vui giống như mình bị bắt buộc vậy.

Anh ta hơi sững sờ, bởi vì ở thế giới ẩn ngoại trừ những gia tộc đối địch thì với địa vị của anh ta hoàn toàn không ngáng ai cả, làm sao lại gặp phải những kẻ không biết xấu hổ như thế này ở bên ngoài và còn bị bắt chẹt nữa.

“Bỏ đi, một trăm thì một trăm”

Nhưng Bồ Tùng Nhân cũng lập tức nghĩ thoáng ra và đành phải cầm lấy linh thạch.

Thật ra anh ta cũng hơi tò mò là Tân Trạm làm sao có thể giết chết huyễn thú nhanh như vậy, nếu mình học được thì cũng là một cách hay để kiếm linh thạch.

Sau đó Bồ Tùng Nhân cố ý tìm thêm bốn con huyễn thú bốn sao cho Tân Trạm nhưng kết quả lại vượt xa mong đợi của ba người bọn họ.

Tốc độ tiêu diệt huyền thú của Tân Trạm không hề chậm lại do thể lực cạn kiệt mà càng lúc càng nhanh.

Đến con huyễn thú cuối cùng, Tân Trạm duỗi tay và chỉ vào trên đầu nó dễ dàng như sờ mèo của nhà mình.

Nhưng vào giây tiếp theo, huyễn thú cao như núi này đã lập tức biến mất trong sự kinh ngạc của mọi người.

“Đây là thứ gì vậy?” Lạc Việt Ban lau mồ hôi, cảm thấy Tân Trạm ra tay quá đáng sợ, thật quá vô lý khi chết ngay lần chạm đầu tiên.

“Đây là vu thuật” Diệp Thành cũng kinh ngạc, nếu dùng chiêu này đối phó với kẻ thù thì tình trạng quả thật là không dám tưởng tượng.

Nhìn thấy Tân Trạm bộc lộ thực lực, Bồ Tùng Nhân đã sớm rút lại ý nghĩ hả hê khi người khác gặp nạn và nhìn chằm chăm vào.

Tân Trạm với ánh mắt ngày càng sáng.

Nếu Tân Trạm có thể tự do điều khiển mọi huyễn thú vậy nếu hợp tác với mình chẳng phải là rất có lợi sao?

Tinh mang nằm giữa lông mày của Tân Trạm đã biến thành bốn sao sau khi giết chết bốn huyễn thú, cảm nhận được nguồn sức mạnh khủng khiếp của các ngôi sao đang bắt đầu khởi động trong cơ thể mình, Tân Trạm cũng khá hài lòng.

“Đi nào!”

Tân Trạm nhìn hai người Diệp Thành, vừa rồi anh không định tiến vào khu vực trung tâm mà định nghỉ ngơi một chút, sau khi giết hết chín huyễn thú thì Tân Trạm cũng hơi mệt mỏi.

“Đừng đi, moi người chờ chút!” Bồ Tùng Nhân đang nghĩ cách làm sao hợp tác thì thấy Tân Trạm chuẩn bị rời đi, còn tưởng rằng anh sẽ hoàn toàn rời khỏi nên lo lắng, vội vàng mở lời “Sao nữa? Lại muốn ép mua ép bán à?”

Diệp Thành nói thầm, lẽ nào Bồ Tùng Nhân tốt bụng suy nghĩ lại và muốn cho bọn họ vài cơ hội.

“Đừng hiếu lầm! Tôi muốn bàn bạc chuyện hợp tác với mọi người.”

Bồ Tùng Nhân bay xuống đất và nhìn Tân Trạm cười mỉm, vẻ mặt hiền lành thân thiện.

“Một người luôn muốn trục lợi như anh sẽ chịu hợp tác với chúng tôi sao?” Diệp Thành tò mồ hỏi.

“Đừng nói như vậy chứ, tuy tôi tham tiền nhưng làm việc gì cũng rất có kỷ luật” Bồ Tùng Nhân cười nói: “Tân Trạm, cậu có muốn thú trên thuyền bay với tôi không? Tôi sẽ không lấy của cậu một viên linh thạch nào cả. “

“Tử tế quá nhỉ, còn có yêu cầu khác à?”

Tân Trạm khinh thường nói.

“Đương nhiên, điều kiện của tôi là cậu phải giết huyễn thú theo thời gian tôi yêu cầu, khi tôi nói xử thì cậu phải lập tức tiêu diệt huyễn thú.”

“Chết tiệt, anh cũng gian xảo quá đó”

Tân Trạm không biết nói gì nữa nhưng lập tức hiểu được tính toán của Bồ Tùng Nhân, anh ta muốn diễn trò với mình để giết chết đám con bạc đặt cược.

“Nhưng chắc anh không cần đến tôi đâu ha, anh đã dám làm loại chuyện này thì tất nhiên phải có cách để đảm bảo thành công’“

Tân Trạm nói.

“Haha, trước đây đúng là như vậy nhưng lần này tôi gặp phiền phức rồi” Bồ Tùng Nhân cười khổ: “Tân Trạm, có thể cậu không biết rằng tuy nhà họ Bồ nổi tiếng khắp nơi về bói toán nhưng chắc chắn cũng có đối thủ”

Bồ Tùng Nhân nói xong thì cả ba người trong nhóm Tân Trạm cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Thì ra trong thế giới ẩn không phải chỉ có nhà họ Bồ mới thông thạo bói toán và phong thủy địa lý, họ còn có kẻ thù lâu đời là nhà họ Nghê, hai nhà vốn học nghề chung một thầy và đều có những phương pháp uyên thâm như.

nhau, nhưng không biết tại sao lại chia ra và hoàn toàn không còn qua lại với nhau từ cả trăm năm trước.

Cả hai luôn âm thầm tranh giành danh hiệu gia tộc bói toán đứng đầu.

Đến đời trước thì những đạo sĩ của nhà họ Bồ sinh ra nhiều và lấn át họ Nghệ, họ luôn cạnh tranh gay gắt với nhau một thời gian dài cho đến tận đời sau, Bồ Tùng Nhân có một đối thủ tên là Nghê Phùng, hai người tuổi tác xêm xêm, tài năng cũng không tệ nên vẫn thường cạnh tranh với nhau, quan hệ cũng không được tốt.

Cả hai người họ đều đến tham gia cuộc thí luyện bí mật này.

Ban đầu Bồ Tùng Nhân kinh doanh loại thuyền bay này và kiếm được rất nhiều linh thạch nhưng kết quả là Nghê Phùng cũng chen chân vào, anh ta cố tình dùng thủ đoạn để che lại thiên cơ để chống lại Bồ Tùng Nhân, kết quả là Bồ Tùng Nhân luôn mắc nợ.

Lúc trước Bồ Tùng Nhân bấm bụng đưa cho Nghê Phùng một số lượng lớn linh thạch rồi để anh ta đi, không ngờ sau khi biến mất vài ngày tên này lại đến và đòi thêm năm trăm viên linh thạch.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv