Chương 899: Bàn bạc
“Như thế không được, Bồ Tùng Nhân tôi trước giờ không bao giờ làm ăn lỗ cả” Bồ Tùng Nhân lắc đầu như đánh trống. Tân Trạm không thân không thích với mình, mở miệng đã đòi sai khiến mình, đừng đùa chứ.
“Thật sự không được sao?” Tân Trạm hỏi.
đối không thể” Thái độ của Bồ Tùng Nhân rất kiên quyết, tâm vững như sắt thé| y khoan đừng nói về chuyện này nữa, chúng ta bàn vụ làm ăn khác nhé”
Tân Trạm thu lại nụ cười, sắc mặt trở nên lạnh như băng. Văn không dụng được thì anh dụng võ vậy.
“Chúng ta có gì hay để bàn bạc sao?” Bồ Tùng Nhân lạnh lùng nói.
“Nói ra thật sự là không ít” Tân Trạm cười lạnh nói: “Nói về nửa tháng trước đây đi, từ lúc tôi bị trọng thương đi vào khu thí luyện, Thanh Tử hai gia tộc Phong Tào một mực truy sát tôi, tôi lúc đó thực sự rất hoang mang, bọn họ kỳ lạ là lúc nào cũng có thể phát hiện ra chỗ tôi đang ẩn nấp, anh nói xem có thú vị hay không?”
“Tôi khi đó thân mang vết thương nghiêm trọng, để giữ mạng chỉ có thể đưa ra hết báu vật, tiêu tốn nhiều tài nguyên đến nỗi người thường không thể tưởng tượng nổi, lúc đó tôi đã thề rằng, những người tham gia truy sát tôi, nhất định tôi sẽ cho họ đẹp mặt, mặc kệ bối cảnh sau lưng họ ra sao”
“Đạo sĩ Bồ, cướp tiền bạc của người chẳng khác nào giết chết ba mẹ họ, đạo lý này anh cũng hiểu, cho dù đến lúc tôi ra tay tàn nhẫn hơn chút nữa, anh cũng có thể hiểu được mà”
Tân Trạm mang theo ý cười nhìn Bồ Tùng Nhân, trong giọng nói ẩn chứa hàn băng.
Bồ Tùng Nhân đột nhiên khựng người lại, trên trán anh ta lấm tấm mồ hôi, thầm chửi bản thân gần đây mải mê kiếm nhiều tiền quá, làm sao mà lại có thể quên được chuyện này.
Bản thân lúc đó xúi giục bọn người Phong Ngân Quang truy sát anh, còn mình ở bên chỉ để ý đến niềm vui kiếm linh thạch, mà quên mất rằng sau khi Tân Trạm hồi phục sẽ tìm đến mình đế trả thù, hoặc bởi vì về cơ bản, anh ta không hề nghĩ rãng Tân Trạm có thể hồi phục lại.
Nhưng Tần Trạm là ai, anh ta có thể được coi là sát tinh lớn nhất trong thiên hạ này.
Anh ta ho khan một tiếng, chột dạ nói: “Chủ mưu là Phong Ngân Quang và Tào Phá Kiệt, những người giúp sức lúc đó cũng có thể có nỗi khổ khó nói.”
“Tôi cũng suy nghĩ đến khả năng này, vì vậy mới đến đây tìm anh hỏi xem, việc này chắc không có liên quan gì đến anh chứ nhỉ”
Tân Trạm cười lạnh nói “Tuyệt đối không có chuyện này” Bồ Tùng Nhân vội vàng xua tay, trong đầu thầm kêu khổ.
“Đạo sĩ Bồ, anh vẫn biết Tân Trạm tôi luôn phân rõ ân oán, gặp phải những người muốn giết tôi, anh nói xem với tính cách của Tân Trạm tôi, thì sẽ làm như thế nào?” Tân Trạm cười nói.
Vừa nói anh vừa lật lòng bàn tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một ngọn Minh Hỏa, lóe ra ánh sáng nguy hiểm Bồ Tùng Nhân toàn thân căng thẳng, ngọn lửa xanh cháy lên, anh ta lập tức cảm nhân được một làn hơi thở nguy hiểm cực độ.
Nếu dính phải thứ, e rằng chỉ trong chớp mắt có thể thiêu rụi toàn bộ võ giả Hóa Cảnh thành tro bụi.
Chơi đùa cùng ngọn lửa nguy hiểm trong tay, Tân Trạm nói như có như không: “Thứ này là chiêu thức đặc biệt mới của tôi, đã trải qua thí luyện, dường như có thể thiêu rụi mọi thứ trên thế gian, ví dụ như…”
Tân Trạm cười đùa chỉ vào ba chiếc phi thuyền của Bồ Tùng Nhân.
“Tôi thấy hai chiếc thuyền rồng này của anh mặc dù quý giá, nhưng dường như không chống lại được lửa, anh nói xem nếu ngọn lửa này rơi xuống, thì chiếc thuyền này có biến mất trong chớp mắt không?” Tân Trạm cười nhạo nói.
Bồ Tùng Nhân lập tức trừng to mắt, tâm địa tên Tân Trạm này thật độc ác, anh ta muốn thiêu rụi thuyền của mình ư?
Thứ này lấy trộm từ ông cụ trong nhà, nếu như bị thiêu rụi, hậu quả thế nào không cần nghĩ cũng biết.
Hơn nữa xem bộ dạng của Tân Trạm, rõ ràng không chỉ là trêu đùa, tên nhóc này anh †a đã từng nghe nói qua, làm việc không cần kiêng nể ai cả.
Đến ngay cả Triệu Tân Đông cũng bị anh †a giết trước mặt trưởng lão Triệu, đốt mấy cái phi thuyền của mình, có khi còn không thèm chớp mắt một cái.
Mồ hôi lạnh nhất thời làm ướt y phục của Bồ Tùng Nhân, anh ta cười gương nói: “Tân Trạm, đừng manh động, tôi muốn hỏi. Nếu như người uy hiếp cậu, đồng ý bồi thường cho cậu, thì có thể nào bỏ qua chuyện này được không?”
“Có thể xem xét, dù sao chủ mưu cũng là Phong Ngân Quang bọn họ, tôi làm việc đều phân rõ ân oán rạch ròi” Tân Trạm cười nhạt nói.
“Vậy như thế này, tôi thấy Tân Trạm cậu ngày nay cũng không thu thập được huyễn thú tinh thần nào cả, tôi là bạn của cậu, cũng cảm thấy rất đau lòng” Bồ Tùng Nhân võ.
Tôi tặng cậu một quẻ, giúp cậu tìm một huyễn thú, chuyện này coi như bỏ qua, có được không?”
“Một huyễn thú thì không được, ít nhất phải mười huyễn thú” Tân Trạm nói “Mười huyễn thú?” Bồ Tùng Nhân suýt chút nữa thì cần vào lưỡi, thâm rủa tên khốn nhà cậu còn ác hơn cả tôi, đó chẳng phải tương đương với ba trăm linh thạch.
“Nhiều nhất là ba huyễn thú” Bồ Tùng Nhân nghiến răng nói “Tám, thiếu một thì miễn bàn” Tân Trạm hừ lạnh “Ông anh Tân Trạm của tôi ơi, quẻ bói này cũng cần có giá chứ” Bồ Tùng Nhân khóc ròng, bắt đầu kêu than: “Anh đừng nhìn tôi bê ngoài tỏa sang, nhưng thăm dò thiên cơ cũng có hiểm nguy, hơn nữa tôi xem bói bằng mai rùa, tự thân cũng tiêu hao rất nhiều, anh cũng không thể để tôi chết chìm trong hố được chứ: “Thôi được, vậy thì năm nhé” Tân Trạm nói “Được, như vậy đi, xóa bỏ toàn bộ” Bồ Tùng Nhân nghiến răng nghiến lợi nói, trái tim đều đang rỉ máu.
Lần này đúng là xui tận mạng, lỗ lớn mà, đó chẳng phải tận một trăm năm mươi linh thạch sao?
“Các người đợi ở đây, một lát nữa tôi sẽ quay lại” Bồ Tùng Nhân nghĩ ngợi, quay người về lại thuyền của mình, điều khiển phi thuyền tiếp tục bay đi, rất nhanh đã rời khỏi chỗ này.
“Tên nhóc này không trốn đấy chứ?” Lạc Việt Ban lo lắng nói “Tốc độ của phi thuyền này không nhanh, anh ta có thể trốn đi đâu được chứ, hơn nữa tên nhóc này có đầu óc kinh doanh, sẽ không làm chuyện điên rồ đâu” Tân Trạm nói.
Quả nhiên mấy người không cần phải chờ lâu, Bồ Tùng Nhân rất nhanh đã bay quay trở lại với khuôn mặt đau khổ.
“Mấy khách hàng kia của cậu đâu?”
Nhìn thấy chỉ có một mình Bồ Tùng Nhân, Diệp Thành hiếu kỳ hỏi.
“Ồ,bọn họ vẫn ở đó, hiện tại đây chỉ là một phân thân của tôi, dù sao cũng giúp không các người, bên kia ông đây vẫn cần phải kiếm tiền nữa chứ” Bồ Tùng Nhân vội vàng nói.
“Thuật phân thân của tên nhóc nhà cậu thật không tồi, tôi không nhìn ra đó” Diệp Thành kinh ngạc nói “Haizz, có lúc công việc làm ăn nhiều, thuật phân thân mới không làm vuột mất cơ hội, tôi cũng phải tốn rất nhiều kình khí mới học được đó” Bồ Tùng Nhân xua xua tay, rõ ràng không muốn nói nhiều với đám người Tần Trạm, vạn nhất tên nhóc này lại lừa lấy đi thuật phân thân của anh ta thì càng lỗ rồi.
“Đi thôi, tôi dẫn mấy người đi tìm huyễn thú, nhưng cũng phải nói trước, tính toán của tôi chỉ có thể xác định được vị trí của huyễn thú, còn về thực lực của huyễn thú tôi không đảm bảo được, có thể tiêu diệt được trước khi chúng biển mất hay không, hoàn toàn là việc của các người”
“Đạo lý này tôi hiểu, anh dẫn đường đi”
Tân Trạm gật đầu nói.
Bốn người lập tức bay đi, Bồ Tùng Nhân đi trước dẫn đường, tay bấm đốt tính quẻ, miệng niệm chú, không lâu sau đã dẫn ba người bọn họ đến một chỗ bên bờ sông lớn.
“Tên nhóc nhà cậu thật không tồi” Diệp Thành hiếu kỳ nói.
Ánh mắt Tân Trạm sáng lên, cũng đã nhìn thấy trong làn nước sông, một huyễn thú to lớn đang chìm nổi trong nước, màu sắc của nó trong suốt, tựa hồ như hòa cùng một thể với màu sắc của nước, phối hợp với hơi thở của huyễn thú không hề dao động.
Nếu không phải là Bồ Tùng Nhân, cho dù có là tu sĩ bay qua nơi này cũng khó mà cảm nhận được.
Xem ra tên nhóc này cũng không hoàn toàn là chỉ có cái danh hão, cũng có chút bản lĩnh.
“Cùng lên nào.”
Diệp Thành nóng lòng muốn thử, ba người cùng bay ra.
Con huyễn thú tinh thần này vốn đang nghỉ ngơi, đột nhiên nghe thấy tiếng gió vút qua bên tai, nó vùng tỉnh dậy, nhìn thấy ba người Tân Trạm, phát ra âm thanh uy hiếp.
“Phiền phức rồi, là huyễn thú ba sao!
Chúng ta phải tốc chiến tốc thẳng”
Diệp Thành gầm nhẹ, nhắc nhở hai người còn lại, liền sau đó anh ta lây ra một cây thương dài, một thương đánh ra vô cùng điên cuồng, đâm trực tiếp vào con quái thú.