Chương 885: Thánh Tử Bồ Tùng Nhân.
Tân Trạm miễn cưỡng nuốt viên thuốc vào bụng, sau đó dùng âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu bàn giao sự việc, cuối cùng mất đi ý thức.
Dưới thiên đạo phản phệ, Tân Trạm lúc này đây có thể chống đỡ được lâu như vậy đã coi là kì tích rồi, mặc dù anh nhiều thủ đoạn nhưng trước mắt sức lực của anh so với thiên đạo quá là nhỏ bé.
Sắc mặt Trịnh Mặc lại thay đổi lần nữa, ông ta nhanh chóng bước lên phía trước, một tay đỡ lấy Tân Trạm đang nằm dưới đất, thăm dò hơi thở của anh mới phát hiện Tân Trạm đã rơi vào hôn mê sâu, Trịnh Mặc do dự một lúc, sau đó uống viên thuốc xuống, dùng bột thuốc rắc đầy hai người, cuối cùng dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.
Sau thời gian nửa nén hương.
Khu vực này lại rơi vào náo động, phía rừng cây vang lên những tiếng ồn ào, một bóng hình xông ra.
Tên cao đó sau khi rời đi lại trở lại chỗ cũ, anh ta đứng trên mảnh đất trống không, sắc mặt âm u tột độ, ánh mắt quét qua bốn phía trống rỗng, trong mắt chất chứa sự hối hận.
“Đáng chết, ông đây lại bị một thằng trọng thương sắp chết lừa gạt, loại người như Tân Trạm đúng là xảo quyệt không gì sánh được”
Anh ta cản chặt răng nói, khắp mặt tràn đầy căm hận.
Anh ta ban nãy cứ điên cuồng chạy đi, dưới sự kích thích mãnh liệt của rừng núi, huyết dịch trong người anh ta mới dân nguội lạnh.
Lúc này anh ta mới ý thức được, nếu như đổi thành anh ta là Tân Trạm, dù còn lại một chút sức lực cũng không để cho đối phương dễ ràng rời đi, dù sao mình cũng là người duy nhất biết được vị trí chính xác của Tân Trạm.
Tu vi của tên cao trong số trăm người chỉ được xếp cuối cùng, nếu Tân Trạm đã có thể nhận ra được trận pháp của anh ta thì cũng có thể biết được tu vi của anh ta không cao, làm gì có chuyện sẽ bỏ qua?
Chỉ có một khả năng duy nhất, đó là Tân Trạm đang cố làm ra vẻ.
Nhưng mà đến khi anh ta hiểu ra điều này, lập tức quay đầu lại, nhưng đã quá muộn rồi “Khắp người anh ta đều bị thương nặng, không đi xa được” Anh ta cần chặt răng, đi đến chỗ đất mà ban nãy Tân Trạm đứng, nhìn thấy vùng đất bị mồ hôi thấm ướt một mảng, càng trở nên hung dữ hơn, anh ta dậm chân một cái liền biến mất ngay tại chỗ.
Cùng lúc này, trên một mảnh đất to lớn nhưng ở một khoảng trời khác.
“Thế nào, tìm thấy Tân Trạm chưa?” Phong Ngân Quang có chút lo lắng nhìn người thanh niên hỏi.
Tào Phá Kiệt cũng đứng ngay bên cạnh, ánh mắt rơi xuống chiếc mai rùa trước mặt người thanh niên.
Hai người bọn họ vận khí không tồi, rơi vào cùng một vị trí trong bí cảnh, còn có thêm một người rất đáng gờm, chính là Lục Thánh tử của Vấn Tông.
Thánh Tử Bồ Tùng Nhân là người am hiểu nhất về bói toán và chiêm nghiệm.
“Anh Phong, không việc gì phải gấp gáp, thủ đoạn của tôi tuy không sánh được bằng ba tôi, nhưng kết quả đương nhiên vẫn chuẩn xác, chỉ là quá trình có hơi chậm một chút thôi” Säc mặt người thanh niên trắng nõn, đôi mắt linh động, nhìn thấy mai rùa không ngừng xoay vòng, anh ta mỉm cười giải thích “Thánh Tử Bồ, cậu cũng biết bọn tôi và tên Tân Trạm đó không đội trời chung, lỡ như anh ta hồi phục được thân thể thì không dễ đối phó đâu” Tào Phá Kiệt cũng nói luôn.
“Cho dù bị người khác giết rồi, chúng tôi cũng không thích thú gì, bọn tôi từng thề phải tự tay giết chết Tân Trạm, cho nên mới nhờ cậu nhanh chóng tìm ra kết quả” Phong Ngân Quang nói.
“Được rồi, có kết quả rồi”
Bồ Tùng Nhân đột ngột mở miệng, kéo sự chú ý của hai người về chiếc mai rùa.
Chỉ nhìn thấy mai rùa chậm rãi dừng lại, hai lưỡng ánh sáng phát ra từ bên trong, Bồ Tùng Nhân giơ tay ra chỉ, ánh sáng nhất thời hòa nhập vào thiên linh của anh ta.
Bồ Tùng Nhân ngay lập tức niệm vài câu thần chú, anh ta đột ngột đưa tay ra vẽ trong không trung một hình tròn, dường như đang chia rẽ không trung thành hai mảnh, trên không bất ngờ xuất hiện một màn hình chiếu, trên đó đang chiếu một không gian khác.
Tuy nhiên hình ảnh lại mờ ảo không rõ ràng, nhưng hơi thở của đất trời bên đó lại đang dâng trào.
“Đó là hơi thở của Tân Trạm, không sai đâu” Phong Ngân Quang phấn khích nói “Ở đâu?” Tào Phá Kiệt cũng gấp gáp truy hỏi.
Bồ Tùng Nhân nở nụ cười, không đáp lại.
Phong Ngân Quang mất kiên nhẫn quay đầu lại nhìn, ném mấy viên linh thạch cho Bồ Tùng Nhân.
“Thánh Tử, cậu quá thận trọng rồi, hai anh em chúng tôi còn có thể ăn quyt tiền của cậu sao?”Tào Phá Kiệt nhăn mặt nói.
“Ha ha, đây là quy tắc mà ba tôi đã truyền dạy, không dám không nghe, hai vị thứ lỗi” Bồ Tùng Nhân cất mấy viên linh thạch đi, cười cười nói “Chính là ở hướng đó, cách đây vài trăm dặm, ở giữa một thung lũng” Bồ Tùng Nhân giơ tay chỉ về hướng đông.
Hai Đại Thánh Tử Phong Tào gật đầu, đột ngột nhắm đến phương hướng đó, Bồ Tùng Nhân cũng bám gót theo sau.
Trên mặt anh ta vẫn treo một nụ cười, những Thiên Kiêu Thánh Tử khác, vào đây chỉ để tìm may mắn, nhưng anh ta chỉ đến để chơi bời. Mà hai người trước mắt này lại là đại gia lắm tiền nhiều của, phải theo cho sát biết đâu còn kiếm được kha khá Sáu trăm vạn dặm, phía trước một thung lũng.
Chỗ này là nơi nhô ra của dặng núi, yêu thú đều sinh sống ở đây, từng luồng hơi thở dày đặc thoát ra từ thung lũng, hiển nhiên nơi đây có yêu thú đẳng cấp sinh sống.
Trịnh Mặc cầm trường kiếm trong tay, lúc này y phục của anh ta dính bê bết máu, hơi thở rối loạn, trăm thước phía sau có hàng chục con yêu thú đáng gào thét đuổi giết.
Nếu như không phải Trịnh Mặc từng tu luyện ở Vạn Luyện Tông, còn từng đi theo Tân Trạm thăng cấp tu vi, về cơ bản mà nói ông ta gần như không đi qua nổi chỗ này.
Phát huy nốt một chút sức lực còn lại, Trịnh Mặc cắn răng gạt hết đám yêu thú cấp cao phía sau, để Tân Trạm xuống trước thung lũng rồi đột ngột lặn vào khoảng không.
Thực ra Trịnh Mặc vẫn luôn không hiểu vì sao Tân Trạm lại muốn ông ta đi đến nơi sâu nhất trong rừng, lại còn muốn anh ta vứt Tân Trạm lại đó, ở đây nguy hiểm không gì sánh bằng, yêu thú cũng không phải hạng dễ chọc vào.
Nhưng Trịnh Mặc biết kiến thức của bản thân không bao giờ vượt qua Tân Trạm, nên vẫn nghe theo lời anh mà làm.
“Gào!”
Mấy con yêu thú kia đuổi đến, nhưng lại không cảm nhận được luồng hơi thở đáng ghét đột ngột xông vào ban nấy, bọn chúng tức giận gầm gừ vài tiếng, lắc đầu nguây nguậy, khiến cho đất trời rung chuyển một phen.
Một trong những con yêu thú thân cao như voi, đột nhiên phát hiện Tân Trạm đang nằm trên mặt đất, nó chạy qua bên đó ngửi ngửi, lộ ra vẻ đói bụng, mở miệng nuốt luôn Tân Trạm vào bụng.
Trong lúc ăn nó cũng nhai hai miếng, nhưng cảm giác không cần được, nhưng nó cũng chẳng để ý, trong dạ dày của yêu thú sẽ có chất dịch có thể bào mòn thức ăn, tự nhiên sẽ có cách tiêu hóa được.
Nhưng đây cũng chỉ là tưởng tượng của đám yêu thú, sau khi thôn tính cơ thể Tân Trạm, nó lại điên cưồng chạy nhảy khỏi chỗ này.
“Đáng chết, tên Tân Trạm đó không phải trong người còn trọng thương sao? Sao lại chạy đến chỗ đám yêu thú chứ?”
Sau thời gian vài nén nhang, khi ba người Phong Ngân Quang đến nơi này, không nhịn được cau chặt đôi lông mày.
“Có lẽ anh ta muốn lợi dụng nơi yêu thú sống để ngăn cản sự truy sát của chúng ta”
Tào Phá Kiệt suy ngắm nói.
Bọn họ cũng giống như Tân Trạm giết chóc xông vào nơi này, trên đường đi đã giết vô số yêu thú, nhưng càng vào gần thung lũng đám yêu thú ngày càng mạnh hơn, khiến bọn họ cũng mất rất nhiều sức lực.
“Có cần bói thêm một quẻ nữa không, tôi cảm thấy Tân Trạm không vào được thung lũng đâu” Cảm nhận được luồng khí trong thung lũng, bọn họ cũng bắt đầu tim đập nhanh rồi.
Phong Ngân Quang do dự nói.
“Hai vị, muốn bói thêm một quẻ sao?”
Nghe thấy có chuyện làm ăn đưa đến cửa, ánh mắt Bồ Tùng Nhân sáng lên, đột ngột bay đến bên cạnh.
Ban nấy anh ta chỉ đuổi theo xa xa phía sau, cũng không tham gia cuộc tranh đấu giữa hai người bọn họ, giống như một người qua đường.
“Vậy đành làm phiền Thánh Tử Bồ rồi”
Phong Ngân Quang không vừa ý chắp tay nói.
Nếu như Tân Trạm không vào trong thung lũng, bọn họ lại mạo hiểm xông vào đây, đánh nhau với đám yêu thú một trận, hiển nhiên không quá khôn ngoan.
Khäp mặt Bồ Tùng Nhân tràn ngập ý cười, lại lần nữa lôi mai rùa ra.
Một lúc sau, Bồ Tùng Nhân lại đưa tay lên không trung như trước, trong hư không hiện ra một màn hư ảnh.
Lần này không cần Bồ Tùng Nhân nói, Tào.
Phá Kiệt trực tiếp vứt cho anh ta mấy viên linh thạch.