Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 847



Chương 847

“Hy vọng tới cuối Thiên Kiều Thịnh Hội, mình có thể thu thập được đủ một trăm cây phi kiếm. Nhưng mà rèn thế này thì chậm quá, hay là còn phải xem duyên số may mắn thế nào nữa đây.”

Tân Trạm bất đắc dĩ lắc đầu rồi lại chuyên tâm rèn kiếm.

Đêm khuya thanh vắng, trong biệt thự Tiên Cung vang lên những tiếng đình đang, đình đang, lờ mờ đâu đó còn có ảnh lửa xanh âm u chớp lóe. Trạm mình thẳng người, chùy Vạn Luyện không ngừng đập lên khối kim loại nóng rực.

Con rối lớn đứng lặng bên cạnh Tân Trạm, hệt như một bầy tôi trung thành đang lặng yên bảo Rất nhanh, một đêm đã cứ vậy trôi qua.

Đến ngày thứ hai, trời trong mây trắng, gần như tất cả mọi người cho dù là trong hay ngoài Tông đều vô cùng vui vẻ rạo rực.

Dòng người đổ ra, đủ các loại thanh âm bàn luận không dứt bên tại.

Bởi vì hôm nay chính là ngày khai mạc của đại Thiên Kiêu Thịnh Hội Mỗi lần tới đại hội đều có một số người chẳng có chút tiếng tăm gì đột nhiên xuất hiện, nổi bật lên, thanh danh vang vọng cả hai giới trong ngoài, đồng thời cũng sẽ có một vài vị Thiên Kiêu bị quật xuống, trở thành bàn đạp cho kẻ khác, khiến cho người ta phải thương xót.

Không biết trong đại hội năm nay, ai là người có thể giành được vị trí đầu bảng, trở thành Đệ Nhất Thiên Kiêu đây?

Mọi người đều vô cùng chờ mong, sôi nổi thảo luận, tập trung đi về hướng đại điện của Vấn Tông. Cửa lớn của Văn Tông đã mở ra lần hai sau một tuần, chào mừng khách đến từ muôn nơi.

“Tân Trạm, không tới góp vui sao?” Thấy Tần Trạm vẫn còn ở trong tu luyện, Diệp Thành ở ngoài cửa không biết phải nói gì.

“Anh bằng lòng đi nghe các trưởng lão của Vấn Tông nói phét à?” Lạc Việt Ban cười nói.

“Đương nhiên là không rồi, nên tôi mới không đi sớm đó.” Diệp Thành cười một tiếng, lại nhìn về phía Tiết Đại Tráng nói: “Nhưng mà sao thắng nhóc nhà cậu lại ở đây thế?”

“Chẳng phải là tôi tò mò anh Trạm sẽ làm tôi ngạc nhiên thế nào sao?” Tiết Đại Tráng nâng môi, gãi đầu nói.

“Thế nên cậu mới ở đây đợi để kiếm chác chứ gì.” Diệp Thành cười ha ha.

“Đi thôi, giờ mặt trời đã lên cao tới đỉnh đầu rồi, mấy lời vô bổ kia chắc là cũng nói xong rồi, chúng ta đi nghe thử đại Thiên Kiêu Thịnh Hội này, xem xem là tổ chức thế nào đây.”

Tần Trạm mở to mắt, tu luyện mấy tiếng đồng hồ, đã giúp anh chữa lành các vết thương trên người, anh đứng dậy, đi ra bên ngoài.

“Cho cậu!” Tâm Trạn vung tay lên, ném một cây búa nhỏ sang cho Tiết Đại Tráng “Cho em đấy ư?” Tiết Đại Trăng lộ ra vẻ hưng phấn, vuốt ve chiếc búa quý giá màu đen này.

“Tân Trạm, cậu cũng qua quýt quá rồi đấy, cái Tiết Đại Tráng dùng là búa lớn cơ, cậu làm cái nhỏ như thế cầm không vừa tay đâu.” Diệp Thành nói.

“Anh cho là tôi không biết chắc?”

Tân Trạm cười khẽ, liếc nhìn Diệp Thành một cái rồi lại nhìn Tiết Đại Tráng, nói: “Cậu thử kích hoạt hoa văn trên mặt búa đi xem nào.” Tiết Đại Tráng gật đầu, với vàng làm theo.

Ngay lập tức, cây búa lỏe lên chùm sáng đen, rồi đột ngột bay vút lên, sức nặng tăng lên nhiều, đầu búa ầm một tiếng nên xuống mặt đất, dọa cho Tiết Đại Tráng hoảng sợ “Tôi không biết cụ thể là cậu tu luyện công pháp gì, nhưng mà nếu có thể biến hình cho người lớn lên thì chắc là cũng có quan hệ với thuật Bội Hóa, trong cái búa này có khắc trận pháp, mức lớn nhất là có thể biến cao lên tới năm mét, chắc là cũng đủ cho cậu sử dụng trong một đoạn thời gian tới rồi.” Tần Trạm nói. “Anh Trạm, cái này quý giá quả, ai không thể nhận được.”

Khuôn mặt Tiết Đại Tráng đỏ lên, cầm cây búa đen trong tay mà không biết phải làm sao.

Mặc dù cậu ta không hiểu chuyện rèn binh khí nhưng mà đến kẻ ngốc cũng biết, bảo vật có khắc hoa văn trận pháp, lại còn có thể tự do biến hình thì quý giá tới mức nào.

Dù có cực kì yêu thích thì Tiết Đại Tráng vẫn cảm thấy hơi ngại.

“Chỉ là tối qua rèn đồ còn thừa lại ít nguyên liệu thôi, đừng nhiều lời nữa, nhanh luyện hóa rồi nhận lấy đi.” Tần Trạm cười, vỗ lên bả vai Tiết Đại Trắng nổi Tuy rằng ngoài miệng nói nhẹ nhàng là thế nhưng món đồ này thực sự đã tiêu tốn không ít công sức của Tân Trạm.

Tân Trạm cũng rất chờ mong có thể thấy Tiết Đại Tráng dùng cây búa do mình luyện chế ra trên đại Thiên Kiêu Thịnh Hội, xem xem sẽ có hiệu quả thế nào.

“Vậy, anh Trạm, em không từ chối nữa, nhưng mà nếu em có thể vào top một trăm, dành được cái gì cũng sẽ chia cho anh một nửa, tới lúc đó anh không được từ chối đâu đấy nhé!” Tiết Đại Tráng chân thành nói. “Được!” Tân Trạm cười đáp “Tân Trạm, tháng nhóc nhà cậu học rèn binh khí từ khi nào vậy hả, không phải là cậu lừa tên ngốc Tiết Đại Tráng đấy chứ?”

Thấy cây búa Tiết Đại Tráng để sang một bên, Diệp Thành dựa gần tới, nghi ngờ nhìn Tần Trạm, Lạc Việt Ban cũng giương mắt tò mò nhìn sang.

“Đm, ông đây có cái gì mà không biết chứ. Thân phận thợ rèn binh khí khi trước không nói với các anh là sợ làm hai người tổn thương đó!” Tân Trạm hừ một tiếng.

“Thật á?” Trên mặt Diệp Thành và Lạc Việt Ban đều là rõ vẻ khó tin “Đương nhiên rồi, dù sao tu vi thi không bằng tôi, các mặt khác cũng không bằng tôi, nếu như các người mà vì tôi mà bị tổn thương thì không được hay cho lắm.” Tần Trạm dùng lời lễ sâu xa nói.

“Tôi cứ cảm thấy thằng nhóc này đang khoe khoang hay sao ấy nhỉ, này nhóc Hồ, cậu nói thử xem nào?” Diệp Thành nói với Lạc Việt Ban.

“Tôi cũng cảm thấy thế.” Lạc Việt Ban đáp.

Mấy người bọn họ đi ra khỏi biệt thự Tiên Cung. “Cầu Tram.”

Bên ngoài biệt thự, một đệ tử Vấn Tông đứng thẳng người, thấy mấy người Tân Trạm đi ra thì lập tức cung kinh hành lễ.

“Trưởng lão Tuân sắp xếp tôi đến tiếp đón các vị, ngài ấy lo lần đầu tiên cậu Trạm tới đại Thiên Kiêu Thịnh Hội, có nhiều chuyện vẫn không nằm rõ.” Đệ tử nói.

“Tiếp đón ư? Sợ là giám sát thì có.” Lạc Việt Ban cười lạnh.

“Các vị hiểu lầm rồi, thật sự chỉ là tiếp đón mà thôi. Thực tế thì những vị anh hùng năm trong bảng danh sách top mười đều có người phụ trách đi cứng, cũng là để tỏ rõ lòng tôn kính của chúng tôi.” Đệ tử này cười nói.

Nếu đối phương đã nói như vậy, Tân Trạm cũng không có gì để nói nữa. Đệ tử Vấn Tông đi trước, dẫn đường đưa mọi người tới đại điện của Vấn Tông.

“Đây là gì?”

Đi được nửa đường, mọi người chú ý tới vị trí trên không của đại điện, có một chiếc chuông Thanh Đồng đang lơ lửng, tương đối bắt mắt, Lạc Việt Bạn không nhịn được mới mở miệng hỏi.

“Đó là bảo vật mà tông chủ đại nhân lấy về từ Cổ Tông Môn, đặt tên là chuông Thiên Kiều, mỗi lần tới đại Thien Kiều Thịnh Hội, Vẫn Tông chúng tôi đều sẽ lấy nó ra, người chiến thắng cuối cùng sẽ có thể gõ chuông này, có ý là chinh phục thiên ha.”

Vẻ mặt đệ tử kia hiện rõ vẻ tôn sùng, mở miệng giới thiệu với mọi người.

“Khí thế lớn đấy!” Diệp Thành há miệng vì ngạc nhiên, tưởng tượng tới lúc cuối đại hội sẽ có người nhảy lên, ở giữa không trung gõ vào cái chuông này, tuyên bố mình là Thiên Kiêu chinh phục thiên hạ, cảnh tượng ấy quá quang vinh luôn. Chuồng đồng chỉ là một khúc dạo đầu mà bọn họ thấy mà thôi, rất nhanh nhóm người đã đi tới đại điện.

Đại điện của Vấn Tông khí thể hào hùng, cực kỳ rộng lớn.

Quảng trường trước đại điện rộng thênh thang, toàn bộ đều dùng đá lát loại cứng nhất để lát, trông còn hùng vĩ hơn so với những gì mà Tần Trạm từng thấy ở Cổ Tông Môn lúc trước, nhưng cũng không hề có chút vô lễ nào.

Lúc này trên khán đài ở trung tâm đại điện, có một ông lão mặc áo trắng đang đứng giới thiệu cho mọi người biết về đại Thiên Kiêu Thịnh ở phía dưới, có vài người đang chăm chú lắng nghe, cũng có vài người đang luyên thuyền trò chuyện.

Mấy người bọn họ không quấy rầy người khác đi vào bên trong đám đông, lặng yên lắng nghe.

Tại Tần Trạm giật giật, vô tình phát hiện ra trong đám người này, chẳng hiểu sao lại có không ít người đang nói đến chuyện của anh.

“Nghe chưa? Cái con quái vật tối qua lại có liên quan tới Tần Trạm đó, cái thằng nhóc đó đúng là sao chổi mà, đi tới đâu là ở đó xảy ra chuyện” Có võ giả nói. “Không chỉ thể đâu, người này còn dùng cả Con Rồi nữa cơ, là Hóa Cảnh cấp tầm đấy, ai yo, lần này ấy mà, sợ là người bên ngoài giới võ giả sẽ nổi danh ở đại Thiên Kiều Thịnh Hội mất.” Tên còn lại tán thưởng.

“Ha ha, hai vị nghĩ nhiều rồi.”

Lúc này một võ giả giả cười lạnh nói: “Chắc các cậu vẫn chưa biết, tên Tần Trạm kia, kinh mạch đều đã đứt đoạn, không thể sử dụng linh khí nữa nên mới học làm con rồi đó.”

“Không thể dùng linh khí ư?” Mấy người ở bên cạnh đều vô cùng ngạc nhiên.

“Vậy chẳng phải là không thể vận dụng rất nhiều chiêu thức đó sao?”

“Tôi cũng có nghe nói, hình như là lần trước lúc quyết đấu với Phong vân Kinh nhà họ Phong, tên này đã bị tàn phế rồi.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv