Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 455



Chương 455

Mọi người đều đang đợi thanh niên này ra tay, xem thử xem thực lực của Tần Trạm còn bao nhiêu.

Vào lúc này không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tần Trạm nhìn người thanh niên này, thân thể anh thẳng tắp, vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt, một tay để phía sau lưng, mặc dù đứng trong gió lốc nhưng mà không hề lung lay.

“Nhận chết đi.”

Người thanh niên tức giận hô lớn một tiếng, cả người hóa thành một luồng sáng, nháy mắt đã vọt đến chỗ của Tần Trạm.

Chỉ thấy Tần Trạm nắm quả đấm của hắn lại, một ánh sáng màu vàng nhạt trực tiếp bắn ra “rầm”, người thanh niên trực tiếp bay ra ngoài, té trên mặt đất như chó chết, một lúc lâu sau vẫn chưa bò dậy nổi.

Thấy cảnh này, sắc mặt mọi người nhất thời thay đổi.

Không phải nói Tần Trạm đã tàn phế sao? Sao lại có chiến lực mạnh như vậy? Lẽ nào những lời đồn kia là giả sao?”

Sau khi nhìn thấy thân thủ của Tần Trạm, những người có dấu hiệu rục rịch bỗng nhất thời muốn lùi lại.

Bọn họ theo bản năng lùi lại một bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn Tần Trạm.

“Hôm nay tôi không muốn giết người.” Tần Trạm thản nhiên nói: “Tất nhiên, nếu như các người cứ ép tôi, tôi cũng không ngại ra tay đâu.”

“Ha ha.”

Đúng lúc này Kiều Thành bước ra từ trong đám người.

Anh ta xuất hiện nhất thời khiến mọi người hô lớn, cứ như là chúa cứu thế tới không bằng.

“Kiều Thành?” Tần Trạm nhíu mày một cái, ánh mắt nhìn về phía Tần Trạm.

Kiều Thành chắp tay nói: “Thực lực của anh Tần đúng là khiến chúng tôi phải ngượng ngùng, nói thật tôi vẫn rất kính nể anh Tần, nhưng mà cũng có hơi tức giận với hung thủ là anh Tần.” Tần Trạm im lặng không nói gì, gương mặt nở nụ cười lạnh.

Kiều Thành thở dài nói: “Nói thật là tôi vẫn rất tán thưởng anh Tần, thậm chí xem anh là bạn bè. Nhưng mà hôm nay đã phát triển đến mức này rồi, anh khiến mọi người tức giận, tôi hy sinh vì nghĩa nên sẽ không nhận người thân đâu.”

“Vậy thì sao?” Tần Trạm cười lạnh nói.

Kiều Thành vươn tay, thản nhiên nói: “Kiều Thành của Trung Nguyên, mong anh Tần dạy bảo.”

“Kiều Thành, còn mẹ nó mày đúng là không biết xấu hổ.” Hứa Bắc Xuyên không nhịn được mắng: “Lúc sư phụ tao đang khỏe mạnh thì mày như là con chó cụp đuôi trốn đi, bây giờ sư phụ tao đã mất hết thực lực thì mà lại đứng ra, mày họ rùa à?”

Kiều Thành cũng không tức giận, anh ta cười nhạt nói: “Không thể nói vậy được, thực lực của anh Tần rõ như ban ngày, nếu như tôi không ra tay thì ai có thể thắng được anh ta chứ?”

“Được, thật ra thì tao cũng rất muốn được người đứng nhất Trung nguyên đây chỉ dạy.”

Khí kình trên người Hứa Bắc Xuyên bùng nổ, bước một bước lên chắn trước mặt Tần Trạm.

“Muốn ra tay với sư phụ tao, loại hàng cấp ba vẫn không xứng.” Hứa Bắc Xuyên nhếch miệng cười.

Nghe được mấy chữ “loại hàng cấp ba” này, ánh mắt Kiều Thành nhất thời thay đổi.

Kiều Thành hừ lạnh nói: “Mày còn chưa xứng để tao ra tay, lùi ra đi.”

“Tao khinh.” Hứa Bắc Xuyên phun lên mặt đất một ngụm nước bọt: “Mày thật sự tưởng mày là người đứng đầu Trung Nguyên thật hay sao? Mọi người nịnh bợ thì mày nhận luôn à? Nói thật thì chỉ chút bản lĩnh đó của mày, đừng nói là thứ nhất Trung Nguyên, nói là đứng nhất trong thôn thì còn nghe được.”

Sắc mặt Kiều Thành nhất thời trở nên lạnh lùng, anh ta hừ nhẹ một tiếng: “Nếu như mà đã muốn chết thì tao cũng không khách sáo.”

Vừa dứt lời thì Kiều Thành đã gấp quạt giấy lại, bỗng nhiên biến mất.

Gần như chỉ trong chớp mắt, bàn tay anh ta đã đánh về phía Hứa Bắc Xuyên.

Một luồng gió sắc bén gần như là khiến cho da mặt của Hứa Bắc Xuyên méo về phía sau.

Mặt Hứa Bắc Xuyên hơi biến sắc, hai chân bỗng trở nên cực kỳ mềm mại, tốc độ nhanh đến mức không nhìn thấy rõ.

Hứa Bắc Xuyên tránh thoát một chưởng của Kiều Thành, sau đó anh ta hít một hơi, thấp giọng nói: “Rất mạnh.”

“Bộ pháp rất tốt!” Tần Trạm thật lòng cảm thán, mà lúc này Tần Trạm cũng bước lên một bước chắn trước người Hứa Bắc Xuyên.

“Vẫn để tôi đi.” Tần Trạm vỗ vỗ vai Hứa Bắc Xuyên nói.

Hứa Bắc Xuyên vội vàng lắc đầu nói: “Không được, phủ chủ đã dặn dò con, nhất định phải chăm sóc ngài thật tốt, con…”

“Tôi cũng muốn xem thử rốt cuộc Kiều Thành này có bản lĩnh đến mức nào?” Tần Trạm cười nói.

Chỉ với tầm võ tông tầm thường này, Tần Trạm không thể nào thăm dò ra được thực lực của bản thân lúc này.

Chỉ có ra tay với võ tông đứng đầu như Kiều Thành thì mới có thể biết được.

“Anh Tần, mời ra tay đi.” Kiều Thành nhếch môi cười nói.

Hai nắm đấm của Tần Trạm dần tỏa ra ánh sáng màu vàng, ánh sáng không rõ nhưng mà mắt thường vẫn có thể nhìn thấy, đúng là kém xa xưa.

Sau đó hai chân của anh bước đi, cả người nhất thời đánh về phía Kiều Thành.

Kiều Thành khẽ hừ một tiếng, khí kình trên người anh ta bạo phát bao trùm lên hai đấm tay, đối đầu chính diện.

“Bốp.” Một tiếng vang lớn, khí kình trên tay Kiều Thành bỗng nhiên bị đánh nát, một luồng sức mạnh to lớn đâm xuyên qua nắm đấm của anh ta đấm thẳng vào ngực Kiều Thành. Kiều Thành chỉ cảm thấy nắm đấm nhói lên từng cơn, nhưng mà anh ta mạnh mẽ nhịn xuống, một luồng khí kình dội lên từ hai chân ổn định thân thể của anh ta.

Trái lại dưới điều kiện không có linh lực, Tần Trạm chỉ lùi lại mấy bước, suýt chút nữa đã ngã sấp xuống.

“Hay.”

Mọi người thấy thế thì nhất thời hò vang.

Mà Hứa Bắc Xuyên thì vội vàng đỡ Tần Trạm, sốt ruột nói: “Sư phụ, ngài không sao chứ? Hay là để con đi.”

Tần Trạm khoát tay áo, có vẻ nặng nề nói: “Không có linh lực bổ sung, đúng là kém hơn rất nhiều. Nhưng mà Kiều Thành này muốn giết chết tôi, chỉ sợ sẽ phải trả giá đắt.”

Đúng lúc này ngực Tần Trạm bỗng nhói nhói đau, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.

Đạo thương!

Không thể ngờ tới là đạo thương lại phát tác vào ngay lúc này, đúng là nghèo còn gặp eo.

“Ha ha, cậu chủ Kiều đúng là có một không hai.” Có người hô lớn.

“Tần Trạm hộc máu, cậu chủ Kiều mau giết anh ta đi.”

Tròng mắt Kiều Thành hơi híp lại, anh ta hiểu rất rõ việc Tân Trạm hộc máu không liên quan gì đến mình.

Nhưng mà gặp phải chuyện này, sao mà anh ta giải thích được.

“Anh Tần, anh hãy ngoan ngoãn nói lời xin lỗi mọi người, ít nhất vẫn sẽ còn một chút thể diện.” Kiều Thành tỏ vẻ đau lòng: “Giết anh, tôi không đành lòng.”

“Cậu chủ Kiều đúng là lòng dạ bồ tát mà.” Có người không khỏi cảm thán nói: “Cậu Kiều, đối mặt với loại độc ác như vậy, cậu không cần nhân từ đâu.”

“Ra tay giết anh ta đi”

Kiều Thành làm ra vẻ khó khăn nói: “Hai”, tôi cũng không còn cách nào khác, anh Tần, tôi cũng chỉ có thể đau lòng vứt bỏ thứ mình thích thôi, mong anh có thể hiểu cho.”

Nói xong, hai tay Kiều Thành chấn động, một cây kiếm dài nhất thời bay vào tay anh †a.

Khí kình khủng khiếp tụ lại trên thanh kiếm, trên thanh kiếm chậm rãi tụ thành một viên ngọc đầu rồng.

Một luồng khí áp bọc lấy Kiêu Thành ở vị trí trung tâm, khuếch tán ra bốn phía.

Vẻ mặt Tần Trạm có hơi nặng nà, anh biết Kiêu Thành chuẩn bị tốc chiến tốc thắng, một kiếm này sợ là chiêu hiểm.

“Anh Tần, xin lỗi.” Kiêu Thành lạnh lùng lên tiếng, sau đó thanh kiếm bỗng đâm vào không trung, trong một giây, vô số ánh sáng chói lóa lóe lên từ đầu kiếm.

Toàn bộ tế đàn gần như là bị một trận gió sắc bén quét qua, dưới sự ảnh hưởng của luồng khí kình này, thậm chí ngay cả bầu trời cũng rung động.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv