Chương 414
“Lùi sang một bên.” Tần Trạm nói với mấy người.
Mọi người gật đầu, nhao nhao lùi về sau, ẩn mình nấp đi.
“Bọn họ nhất định sẽ mang Linh Quy này về nghiên cứu.” Bỗng nhiên Hạng Mỹ Tuyết trầm giọng nói.
Tần Trạm gật đầu, nói: “Không sai.”
“Vậy chẳng phải chúng ta thiệt lớn à?” Diệp Thành lập tức không vừa ý: “Toàn thân Linh Quy này đều là bảo bối đấy!”
Đây đúng là vấn đề, nếu chắp tay nhường Linh Quy như vậy, Tần Trạm cũng tuyệt đối không cam lòng.
“Rầm rầm!”
Lúc này trên không đã bắt đầu triển khai điên cuồng bắn phá với Linh Quy!
Tuy Linh Quy mạnh, nhưng bị bắn điên cuồng như vậy, rõ ràng là nó cũng ăn không tiêu.
Nó càng phẫn nộ hơn, gần như phá hủy tất cả dãy núi!
Mà nước Mỹ thì tăng mạnh hỏa lực tấn công, khiến bốn phía hóa thành một vùng trắng xóa!
“Rút trước đi.” Tần Trạm nói.
Tần Trạm không muốn nhiều lắm, chỉ cần xác Linh Quy này.
Nhìn Linh Quy bị tấn công điên cuồng như vậy, mai rùa vẫn lù lù không động như cũ, gần như khó có thể nổ xuyên!
Nếu có thể lấy mai rùa chế thành khôi giáp, nhất định sẽ là một kiện lợi khí.
Mọi người nhao nhao lùi ra xa mấy trăm mét, lẳng lặng ở đây đợi.
Nửa tiếng sau, tiếng kêu của Linh Quy chậm rãi nhỏ đi.
Cùng với “rầm” một tiếng, Linh Quy ngã xuống hoàn toàn.
“Tới lúc rồi.” Diệp Thành đứng bật dậy: “Tới lúc chém giết thi thể rồi!”
Tần Trạm nắm chặt lấy Diệp Thành, cau mày nói: “Anh điên rồi sao? Anh muốn công khai đối nghịch với nước Mỹ à?”
“Vậy làm sao bây giờ? Tôi không dễ dàng mới tới đây một chuyến!” Diệp Thành có chút căm tức nói.
Tần Trạm gật đầu nói: “Anh đoán xem bọn họ sẽ xử lý Linh Quy này thế nào?”
“Mang về nghiên cứu.” Diệp Thành than thở.
“Mang về nghiên cứu? To như thế, mang về kiểu gì?” Tần Trạm khinh thường nói: “Nếu tôi đoán không sai, bọn họ sẽ thành lập căn cứ ở đây, phong tỏa bốn phía, đây là một cơ hội đối với chúng ta.”
“Không sai” Hạng Mỹ Tuyết cũng khẽ gật đầu: “Nước Mỹ sẽ nhanh chóng xây dựng cơ sở nghiên cứu ở bốn phía, sẽ không rêu rao mang về.”
Tần Trạm đứng dậy, anh chậm rãi nhìn mấy người nói: “Bọn họ chỉ có khoảng mười người trấn giữ, chúng ta muốn đi vào độ khó không cao.”
Nói tới đây, Tần Trạm im lặng một lát, mới tiếp tục nói: “Nhưng có hai vấn đề, thứ nhất là chúng ta chỉ có thể lấy đi một phần nhỏ, nếu không sẽ bị phát hiện. Thứ hai là làm thế nào lấy mai rùa xuống? Mai rùa này không thể phá vỡ, dựa vào bản lĩnh của chúng ta, căn bản không làm được.”
Mọi người lập tức rơi vào im lặng. Đúng vậy, mai rùa này đều hoàn hảo không tổn hao gì dưới lực lượng lửa đạn, bọn họ có thể làm gì?
Diệp Thành lấy vô số bảo bối trong không gian pháp khí của anh ta ra, nhưng vẫn không dùng được.
“Thật sự không được, chỉ có thể từ bỏ thôi.” Mọi người không khỏi thở dài.
Tần Trạm cũng không nhịn được cảm thấy hơi đáng tiếc, nếu có thể có được một mảnh mai rùa, sẽ có ích rất nhiều đối với thân thể.
“Trái lại tôi có biện pháp.”
Lúc này, Tiết Thiên Tung vẫn luôn im lặng không nói đột nhiên mở miệng.
Mọi người vội vàng quay đầu nhìn Tiết Thiên Tung, trong đôi mắt có chút chờ mong.
“Trong nhà tôi có thần kiếm tổ truyền, tên là kiếm Bích Huyết, theo lời đồn là vũ khí của hóa cảnh, vô cùng sắc bén.” Tiết Thiên Tung nói: “Nếu có thể lấy được kiếm Bích Huyết, cắt vật này cũng không phải việc khó. Nhưng mà mọi người cũng biết vũ khí của hóa cảnh có ý nghĩa gì, muốn lấy ra không có khả năng lắm.”
Vũ khí của hóa cảnh cắt Linh Quy, đúng là không khó.
Khiến Tần Trạm không ngờ tới chính là, nhà họ Tiết còn có nội tình như thế!
Chẳng trách phủ chủ sẽ để bọn họ tới hộ tống mình!
Một thanh vũ khí của hóa cảnh, cho dù là thế gia võ đạo đứng đầu Việt Nam cũng không lấy ra đượ!
c “Bây giờ chỉ có thể dựa vào thanh kiếm Bích Huyết này thôi.” Hạng Mỹ Tuyết nhỏ giọng nói: “Anh Tiết, làm phiền anh nghĩ biện pháp nhé.”
“Nếu thật sự không được, vậy thì hợp tác với nước Mỹ, tôi nghĩ bọn họ muốn cắt Linh Quy này, cũng không phải là chuyện dễ dàng.” Tần Trạm nói.
“Chủ ý này cũng không tệ.”
Tiết Thiên Tung im lặng một lát, nói: “Tôi có thể thử xem, nhưng tôi có một yêu cầu, đến lúc đó ít nhất phải phân cho tôi một nửa.”
“Không thành vấn đề.” Mọi người nhao nhao gật đầu.
Tiết Thiên Tung ừm một tiếng, nói: “Vậy chúng ta đi về trước đi.”
Sau khi rời khỏi nơi này, đám Tần Trạm tạm ở khách sạn.
Mà hội trưởng của hiệp hội luyện dược quốc tế, cũng đã biết được tin hành động thất bại.
“Sao Thất Quân có thể thua bởi tên nhóc kia được chứ?” Hội trưởng giận tím mặt nói.
“Hội trưởng, tôi cũng không rõ lắm. Trợ lý ở bên cạnh lắc đầu: “Nhưng theo tôi được biết, ban an ninh của nước Mỹ giống như cũng có ở đó.”
“Ban an ninh?” Sắc mặt hội trưởng hơi đổi: “Sao bọn họ có thể tới đó?”
“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm.” Trợ lý lắc đầu cười khổ nói: “Tôi đề nghị tạm từ bỏ hành động này đã.”
Hội trưởng im lặng một lát, sau đó chậm rãi gật đầu nói: “Chỉ có thể như vậy thôi.”
Trong khách sạn, Tần Trạm và Diệp Thành ngồi đối diện nhau.
“Tôi nhớ rõ anh có một kiện bảo bối, có thể xuyên qua không gian đúng không?” Tần Trạm cười tít mắt hỏi.
Diệp Thành gật đầu nói: “Đúng vậy, làm sao thế?”
Tần Trạm cảm thán nói: “Anh Diệp đúng là có bản lĩnh, vậy mà có được thần khí này, không biết có thể lấy ra cho tôi xem được không?”
Diệp Thành có chút tự hào nói: “Đương nhiên có thểt”
Sau khi nói xong, tinh thân anh ta vừa động, một chiếc áo choàng đen như mực rơi vào trong tay anh ta.
Diệp Thành đắc ý nói: “Là nó! Thật sự không dám giấu diếm, bảo bối này của tôi… Mẹ kiếp, anh làm gì đấy?”
Diệp Thành còn chưa nói xong, áo choàng đen trong tay đã rơi vào tay Tần Trạm rồi.
Tần Trạm cười nói: “Anh Diệp, tôi muốn mượn bảo bối của anh dùng.”
Diệp Thành ngẩn người, anh ta vội vàng lắc đầu nói: “Không được… Không được, bảo bối này rất quan trọng đối với tôi, thứ khác tôi đều có thể cho anh mượn, chỉ riêng áo choàng này là không thể cho anh mượn được!”
“Tôi mượn tối đa một tháng!” Tần Trạm lộ ra biểu cảm cầu xin: “Một tháng sau, tôi nhất định sẽ trả nó hoàn hảo không tổn hao gì cho anhl”
Sau khi nói xong, Tần Trạm cất áo choàng này vào trong thần khí không gian.
Diệp Thành trợn mắt há miệng, nửa giây sau, anh ta giương nanh múa vuốt nói: “Thì ra anh đã sớm có ý đồ với nó đúng không? Tôi liều mạng với anh Tần Trạm nhanh chóng bỏ chạy tới cửa, Diệp Thành ở phía sau đuổi theo không rời.
Mười phút sau, Tần Trạm và Diệp Thành ngồi ở cửa thở hổn hển.
“Tôi nói cho anh biết, mượn tối đa một tháng! Một tháng sau anh không trả cho tôi nhất định sẽ phải chết!” Diệp Thành thở hổn hển nói.
“Yên tâm đi, ân lớn của anh Diệp, Tần Trạm tôi suốt đời khó quên!” Tần Trạm chắp tay nói.
Diệp Thành khẽ hừ một tiếng, anh ta hơi bực bội nói: “Diệp Thành tôi không gặp được mấy người, đây là lân đầu tiên bị người ta lừa gạt.”
Sau khi trở lại khách sạn, Tân Trạm lấy áo choàng màu đen này ra.
Anh nhỏ giọng nói: “Chỉ mong áo choàng này có thể mang mình thoát khỏi nguy hiểm”
Mấy ngày kế tiếp, Tân Trạm gần như ở trong khách sạn không ra cửa.
Ba ngày trôi qua, Tiết Thiên Tung, Hạng Mỹ Tuyết cùng tới khách sạn.
“Đồ mang tới rồi hả?” Nhìn thấy Tiết Thiên Tung xong, Tần Trạm vội vàng hỏi.
Tay Tiết Thiên Tung vung tay lên, một thanh trường kiếm rơi vào lòng bàn tay anh ta.
Thanh kiếm này nhìn qua vô cùng kỳ lạ, có khí tức màu xanh biếc chậm rãi quanh quẩn trên thân kiếm.
Khiến người ta kinh hãi chính là, khí tức màu xanh biếc này tràn ngập mùi máu tanh, giống như huyết dịch màu xanh biếc chảy theo dòng trong thân kiếm.
“Đây là kiếm Bích Huyết sao?” Diệp Thành giơ tay muốn sờ vào nó.
Tiết Thiên Tung rụt tay trở vê, khí kình lập tức bùng nổ ra.
“Bùm” một tiếng thật lớn, thân thể Diệp Thành bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh vào tường!