Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 292



Chương 292

Tần Trạm giẫm lên người Hoàng tông chủ, lẳng lặng nhìn gã ta.

“Có cút hay không?” Tần Trạm khom người hỏi.

Hoàng tông chủ bị đánh tới miệng phun máu, gã ta cắn răng nói: “Mày là ai, có dám để lại tên hay không?” “Sao vậy, trở về tìm Sử Lục Nham ra mặt cho anh hả?” Tần Trạm nhếch môi cười nói.

“Mày còn biết Sử Lục Nham?” Sắc mặt Hoàng tông chủ lập tức thay đổi, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: “Chẳng lẽ đây là cậu ấm của thế gia nào?” Tần Trạm thả Hoàng tông chủ ra, anh lạnh giọng nói: “Trở về nói vớ Sử Lục Nham tôi ở đây chờ anh ta.” Hoàng tông chủ vội vàng từ dưới đất bò dậy, gã ta lau đi vết máu trên khóe miệng, cắn răng hỏi: “Các hạ có thể xưng tên ra không?” “Tần Trạm.” Tần Trạm không chút giấu giếm. Trước khi giao chủ với Tô Vũ, Tần Trạm vẫn an toàn.

Huống chi anh chỉ dạy dỗ Hoàng tông chủ một phát mà thôi, loại tông phái này, cho dù Tần Trạm một hơi diệt sạch, nhà họ Tô cũng không thể gây chiến.

Hoàng tông chủ cẩn thận quan sát Tần Trạm, kinh ngạc nói: “Cậu chính là Tần Trạm đã ước chiến với Tô Vũ ư?” “Ừ” Tần Trạm nhẹ gật đầu, không chút giấu giếm.

Hoàng tông chủ cắn răng, lạnh giọng nói: “Bọn họ nói cậu là thiên tài hiếm có trên đời, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.” Dùng cảnh giới đại tông sư bát phẩm treo võ tông cấp hai lên mà đánh, ngoại trừ thế hệ trẻ tài tuấn ra, không ai có thể làm được.

“Cáo từ!” Hoàng tông chủ chắp tay, sau đó quay đầu bỏ đi.

Ở cổng Lĩnh Đông Môn, đám người Nhan Như Ngọc vẻ mặt kinh ngạc.

Người thanh niên này, thật sự là Tần Trạm đang nổi danh gần đây?

Người của Vô Nhai Tông nhanh chóng biến mất khỏi Lĩnh Đông Môn, mà Tần Trạm cũng đạp bước trở về trước mặt Nhan Như Ngọc.

“Hiện tại chúng ta thanh toán xong rồi chứ?” Tần Trạm nhún vai nói.

Nhan Như Ngọc cắn răng, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.

Quả thật là vậy, nếu như cô ta đánh lui Hoàng tông chủ, chỉ sợ các tông môn phương Bắc sẽ tập thể làm khó Lĩnh Đông Môn.

Nhưng nếu là Tần Trạm làm việc này, vậy cho dù có báo thù cũng chỉ có thể tính lên đầu Tần Trạm.

“Anh thật sự là Tần Trạm sao?” Nhan Như Ngọc cắn môi nói.

“Lừa cô làm gì.” Tần Trạm vươn vai một cái: “Đúng rồi, để đền bù tổn thất cho cô, tôi có thể cho cô mượn Cổ Thụ Tiên Thiên một đêm. Nhớ đó, chỉ một đêm.” “Cảm ơn!” Nhan Như Ngọc vội vàng đồng ý.

Sau khi trở lại phòng khách, Tần Trạm lật bàn tay một cái, Cổ Thụ Tiên Thiên lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay anh.

Tần Trạm đưa Cổ Thụ Tiên Thiên cho Nhan Như Ngọc, dặn dò đủ điều: “Nhất định cô phải bảo vệ nó thật tốt, đừng để bị cướp mất.” Nhan Như Ngọc liên tục gật đầu như gà con mổ thóc, hai tay cô ta nâng Cổ Thụ Tiên Thiên, vẻ mặt hưng phấn.

“Bên dưới suối linh vậy mà là một cây Cổ Thụ Tiên Thiên!” Đám người đại trưởng lão ánh mắt nóng bỏng: “Đó chính là thánh vật hiếm có!” “Có thể ở dưới nó ngộ đạo một đêm, chết cũng đáng!” Nhìn tư thái hưng phấn của bọn họ, Tần Trạm đứng dậy trở về phòng mình. Ở bên kia, Hoàng tông chủ cả người đau đớn.

Xương cốt của gã ta gần như bị đánh nát, nếu không phải gã ta đã bước chân vào cảnh giới võ tông, sợ rằng hôm nay khó tránh khỏi một kiếp.

“Tần Trạm này, vậy mà đáng sợ như thế.” Hoàng tông chủ không khỏi có vài phần nghĩ mà sợ.

Gã ta có thể cảm giác được rõ ràng, vừa rồi Tần Trạm căn bản chưa dùng hết sức.

“Chỉ là đại tông sư bát phẩm mà đã có thực lực như thế, thật không biết sau khi cậu ta bước vào võ tông sẽ là cảnh tượng thế nào.” Hoàng tông chủ thấp giọng nỉ non.

Bây giờ gã ta bắt đầu hoài nghi, cuối cùng Tô Vũ có thể thắng nổi Tần Trạm hay không.

“Hoàng tông chủ, tổng giám đốc Sử đến rồi!” Vừa lúc đó, ngoài cửa có một chiếc xe chậm rãi chạy vào.

Hoàng tông chủ vội vàng đứng dậy, chẳng quan tâm đau đớn trên người, bước nhanh ra ngoài đón.

“Tổng giám đốc Sử!” Hoàng tông chủ chắp tay, vẻ mặt cung kính nói.

Sử Lục Nham liếc mắt nhìn gã ta, hỏi: “Anh xác định người đó là Tần Trạm?” “Trăm phần trăm!” Hoàng tông chủ vội vàng nói: “Dưới gầm trời này không có mấy ai có thể làm được đến mức ấy.” Sử Lục Nham cắn răng, hắn ta giận dữ nói: “Tần Trạm này, tôi đúng là nể mặt anh ta rồi!” Lần trước Tần Trạm đã ở trước mặt mọi người một cước nhét hắn ta vào quan tài, suýt chút nữa bị ngạt chết.

Lần này thì lại đánh thuộc hạ của hắn ta!

“Tổng giám đốc Sử, anh nói xem nên làm gì bây giờ?” Hoàng tông chủ hỏi dò.

Sử Lục Nham là cao thủ trên thương trường, tài năng lợi dụng lòng người có thể nói là tuyệt vời.

Nhưng hắn ta không hiểu về lực lượng võ đạo chút nào, nhiều nhất xem như là một người mới vào nghề.

Cho nên giờ phút này hắn ta cũng có chút không biết làm sao.

“Đại hộ pháp đề nghị ra tay với Tần Trạm, kết quả bị trục xuất khỏi nhà họ Tô. Tôi tuyệt đối không thể mắc sai lầm tương tự.” Sử Lục Nham nghĩ thầm trong lòng.

Sở dĩ hắn ta có được ngày hôm nay, ngoại trừ dựa vào đầu óc kinh doanh của mình ra, nguyên nhân lớn hơn vẫn là vì có nhà họ Tô làm chỗ dựa.

Lỡ như nhà họ Tô muốn xử phạt hắn ta, sợ rằng đế quốc thương nghiệp của hắn ta sẽ lập tức sụp đổ.

Nghĩ tới đây, Sử Lục Nham trầm giọng nói: “Nhịn một chút đi.” “Cái gì?” Hoàng tông chủ ngẩn người, gã ta thậm chí có chút không dám tin những lời này xuất phát từ miệng của Sử Lục Nham.

“Tạm thời để anh ta nhảy nhót mấy ngày đã.” Sử Lục Nham lạnh giọng nói: “Chỉ dựa vào Tần Trạm anh ta, không dấy nổi sóng gió gì đâu.” Nói thì nói vậy, nhưng Hoàng tông chủ vẫn không khỏi có chút lo lắng.

Sử Lục Nham không phải người trong võ đạo, hắn ta không hiểu quá nhiều, nhưng Hoàng tông chủ lại khác.

Gã ta sợ Tần Trạm sẽ mượn cơ hội này động vào tông môn của mình! Dựa vào thiên phú của anh, cộng thêm thân phận trưởng lão phủ Dược Thần, nếu muốn khai tông lập phái cũng không khó.

Đúng như những gì Hoàng tông chủ suy nghĩ, lúc rảnh rỗi Tân Trạm còn nảy ra ý nghĩ đó.

“Nếu như có thể biến Lĩnh Đông Môn này thành của mình, có lẽ là một khởi đầu tốt cho việc khai tông lập phái, cũng không biết Nhan Như Ngọc kia có đồng ý hay không.” Tân Trạm nghĩ thâm trong lòng.

Hôm sau, Tần Trạm tới đại sảnh của Lĩnh Đông Môn chờ Nhan Như Ngọc từ sớm.

Khoảng hơn mười phút sau, Nhan Như Ngọc đi đến.

Cô ta trả cây Cổ Thụ Tiên Thiên lại cho Tần Trạm, cảm thán nói: “Lời đồn về Cổ Thụ Tiên Thiên quả nhiên không phải giả, chỉ một đêm mà thu hoạch tương đối khá” Tần Trạm cười nói: “Tất nhiên rồi, nếu không đã chẳng bố trí Sát Trận để bảo vệ cây Cổ Thụ Tiên Thiên này.” “Cảm ơn anh Tần.” Nhan Như Ngọc bất chợt thay đổi tư thái.

Tần Trạm nói: “Không phải tối qua còn la hét đòi giết tôi hả, bây giờ mới có một ngày, sao lại như biến thành người khác vậy?” Nhan Như Ngọc đỏ mặt, không nói gì.

Tần Trạm đã cướp tinh khí mười năm của cô ta, lại nhìn thấy thân thể cô ta, thật sự cô ta hận không thể giết Tân Trạm, móc mắt của anh.

Nhưng sau khi biết thân phận của Tần Trạm, trong lòng cô ta lại lặng yên thay đổi, chẳng những không ngại, thậm chí còn cảm thấy bị nhòm ngó cơ thể cũng không có gì to tát.

“Nhan môn chủ, tôi có chuyện này muốn thương lượng với cô.” Lúc này, bỗng nhiên Tần Trạm nghiêm mặt nói “Mời anh Tần cứ nói.” Nhan Như Ngọc nhẹ gật đầu.

Tần Trạm trầm mặc một lát, nói: “Không biết Nhan môn chủ có ý nhượng lại Lĩnh Đông Môn hay không?”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv