Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 242



Chương 242

“Mau đi gọi phủ chủ!” Có người nóng nảy kêu lên.

“Khoan đã, hình như, hình như không cần gọi.” Lúc này lại có người hét lên.

Chỉ thấy Tân Trạm đang chạy trốn cực nhanh, trên người anh đầy máu nhưng không hề ảnh hưởng tới tốc độ.

Hạ Phương Sinh ở phía sau liều mạng đuổi theo, khí kình cả người ông ta bộc phát, tốc độ cũng tới cực hạn.

Cơ thể Tân Trạm một bước vượt qua cổng lớn của phủ Dược Thần.

Lại nhìn Hạ Phương Sinh kia, quả nhiên ông ta ngừng lại trước công “Tân Trạm, mày đi ra cho tao!” Hạ Phương Sinh răng nghiến lợi nói.

Trạm cười ha ha nói: “Tôi không ra đó, có giỏi ông vào đi!”

“Mày!” Hạ Phương Sinh bị giọng điệu của Tân Trạm làm cho tức muốn huyết, ông ta mặt lạnh nói: “Thăng súc sinh, mày rất để tiện.”

Tân Trạm hừ lạnh nói: “Bớt nói nhảm đi, không dám vào thì đừng ở đây đe dọa lung Hạ Phương Sinh lạnh giọng nói: “Có giỏi thì mày cứ trong phủ Dược Thần cả đời đi, tao có thể bắt được mày một lần thì có thể bắt được mày lần thứ hai!”

Đáng thương Hạ Phương Sinh, còn tưởng rằng Tân Trạm là bất cẩn bị ông ta bắt được, không ngờ rằng Trạm lại ý, giả bộ bị ông ta bắt để tránh bị Hạ Phương Sinh nhìn “Mau cút đi.” Tân Trạm khoát tay nói: “Tôi mệt rồi, tôi phải về ngủ đây.”

Tuy rằng Hạ Phương Sinh tức giận nhưng cũng không dám bước vào phủ Dược Thần nửa bước. Ông ta biết chênh lệch thực lực giữa mình và phú chủ phủ Dược Thần.

Vì vậy, Hạ Phương Sinh quay người bỏ đi.

Tân Trạm thở phào nhẹ nhõm, anh mãnh liệt phun ra một ngụm máu tươi.

Vừa rồi khi đánh nhau với Hạ Phương Sinh, nội thương trong đan điền lại bộc phát, suýt chút nữa anh đã chết trong tay Hạ Phương Sinh.

“Thật không biết làm sao để bỏ đi vết thương này.” Tân Trạm thấp giọng nỉ non.

Đây là hậu quả của nghịch thiên cải mệnh, cho dù là Tân Trạm cũng không cách nào tránh khỏi.

“Tân trưởng lão, anh không sao chứ?”

“Có cần chuẩn bị thuốc cho anh hay không?”

Tân Trạm xua tay nói: “Không cần, tôi nghỉ ngơi một lát là được rồi.”

Tân Trạm thừa dịp này nhanh chóng trở về biệt viện của mình, vội vàng bắt đầu bế quan.

Đúng như Tân Trạm suy nghĩ, ý nghĩa của lần giao thủ này to lớn, khiến anh chạm vào được bình cảnh của đại tông sư lục phẩm.

“Xem ra ngày mai phải tiếp tục rồi.” Tân Trạm sờ cầm, trong lòng nghĩ thầm. Nơi sâu nhất của phủ Dược Thần chỗ phủ chủ ở.

Nơi này bốn phía tĩnh mịch, một tòa viện có phong cách rất cổ xưa. Ở chỗ này đưa mắt nhìn ra giống như một công viên lớn. Lúc này phủ chủ của phủ Dược Thần đang ngồi bên hồ cho cả ăn.

“Phú chủ đại nhận.” Đại trưởng lão quỳ sát trước mặt phủ chủ: “Tân Trạm bị Hạ Phương Sinh mai phục.”

“Mai phuc?” Phủ chủ cười lắc đầu: “Tân Trạm là người thông minh, sao cậu ta lại bị mai phục được?”

“Nhưng hôm nay tôi tận mắt nhìn thấy cậu ta bị Hạ Phương Sinh đuổi giết, suýt chút nữa đã chết!” Đại trưởng lão nói.

Phủ chủ không nói gì, bà thức ăn trong tay vào hồ nước.

Sau đó bà vào một con cá chép vàng cách đó không xa, nói: “Con kia, lúc tôi vừa nuôi nó, nó chỉ có kích cỡ tương đương ngón tay, bây giờ đã lớn như vậy Đại trưởng lão liền vội vàng đứng lên, nhìn về phía con cá kia, gật đầu nói: “Con cá này chắc là con lớn nhất trong hồ rồi.”

“Trước kia không phải.” chủ nói: “Biết tại sao bây giờ nó lại lớn như vậy không?” vấn đề giống như?” Đại trưởng lão hỏi dò.

Phủ chủ cười nhạt nói: “Hoàn toàn chính xác, giống của nó quyết định sớm muộn gì nó cũng sẽ trở thành con cá lớn nhất. Nhưng nếu không có đủ thức ăn, ông nói xem liệu có phải nó đã sớm bị con cá khác ăn thịt rồi không?”

“Ừm, cá lớn nuốt cá bé, đây là đạo lý từ cổ chí kim.” Đại trưởng lão vuốt râu gật đầu. Phủ chủ đứng dậy, khẽ thở dài một cái. Ngón tay bà nhấn nhẹ, một mảnh thủy vực cách đó không xa lại tản ra ánh sáng nhàn “Mảnh thủy vực kia, chỉ có con cá chép màu vàng này có thể vào.” Phủ chủ nói: “Nhưng ngày nào nó cũng sẽ bơi đến đây, ăn xong còn đi khiêu khích cá lớn. Nhưng không biết tại sao tốc độ của nó rất nhanh, lại đủ thông minh, khiêu khích xong bỏ chạy, cá lớn tức giận lại không có cách “Cho đến một ngày, con cá chép màu vàng này cũng đủ lớn, lớn đến mức có thể xưng hùng xưng bá trong hồ nước này.” Phủ chủ chậm rãi mở miệng: “Ông nói xem, nó có lợi hại không?” Đại trưởng lão vừa định mở miệng, bỗng nhiên ông ta ngây cả người.

Sau đó, đại trưởng lão vội vàng chắp tay nói: “Phú chủ đại nhân mưu tính sâu xa, thuộc hạ bội chủ vươn vai một cái, nói: “Nên về nghi ngơi rồi.”

Đại trưởng lão đứng tại chỗ không nhúc nhích, ông ta nhìn bóng lưng của phủ chủ, trong lòng không khâm phục.

“Không hổ là phủ chủ đại nhân, mọi chuyện đều năm trong khống chế” Sau đó, đại trưởng lão nhìn mặt nước phẳng lặng, suy nghĩ xuất thần.

“Phù phù!” Mặt hồ phẳng lặng, có một con cá muon phóng qua long môn, nhảy khỏi hồ nước, nhưng cuối cùng đã thất bại.

Màn đêm buông xuống, Đường Anh Tuấn cầm thuốc, sợ hãi lo lăng đi tới nhà bếp.

Nhà bếp này là đặc biệt phục vụ cho phủ chủ, bất kể phủ chủ muốn ăn gì, nhà bếp cũng sẽ lập tức chuẩn bị.

“Đường sư huynh, sao anh lại tới đây thế?” Sau khi nhìn thấy Đường Anh Tuấn, dược sư bên trong nhà bếp không khỏi kinh ngạc. Đường Anh Tuấn nói: “Phủ chủ bảo đồ ăn đêm nay do tôi đưa qua, mọi người năm chặt thời gian, phủ chủ đại nhân đói bụng rồi.”

“Được rồi Đường sư huynh, anh đợi một chút nhé.” Hai dược sư cũng không nghĩ nhiều, bận rộn làm thức ăn.

Chừng nửa tiếng sau, một chén cháo đậu đỏ ra lò.

“Đường sư huynh, làm phiền anh rồi.” Hai vị dược sư cực kỳ khách sáo nói.

Đường Anh Tuấn gật đầu bảo: “Ừm, mọi người làm việc đi.” Sau đó, Đường Anh Tuấn bưng chén dược liệu này, run run rẩy rẩy đi tới viện của phủ chú.

Đến chỗ không có người, anh ta lén lút móc ra một bọc Mê Hồn Tán nhỏ, theo bản năng nhìn xung quanh.

Tuy rằng nơi này từ trước đến nay thanh u, không có người đi qua, nhưng không biết sao có tật giật mình, Đường Anh Tuấn vẫn có chút sợ hãi. Mê Hồn Tán gặp nước lập tức tan ra, không màu không vị, chi Anh ta run rấy đổ Mê Hồn Tán vào chảo, chốc lát, Mê Hồn Tán này đã hòa thành một với cháo đường đỏ. Đường Anh Tuấn hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, từng bước đi về phía phòng của phủ chủ.

Lúc này, phủ chủ đang nằm trên giường lật xem một quyển tiểu thuyết.

“Phú chủ đại nhân.” Đường Anh Tuấn đi qua: “Cháo đường đó của bà xong rồi.”

Phủ chủ nhìn anh ta một cái, hỏi: “Sao lại là cậu đưa tới?”

Đường Anh Tuấn cười xấu hổ nói: “Tôi muốn gặp mặt xin lỗi bà, hôm đại hội luyện được tôi không nên xúc động như vậy.” Phủ chủ khế gật đầu, bà dùng cằm chỉ tủ đầu giường, nói: “Đặt do di.”

“Được.” Đường Anh Tuẩn thận trọng đặt cháo đậu đỏ lên bàn, sau đó, Đường Anh Tuấn nhắc nhở: “Phủ chủ đại nhân, cháo này phải ăn lúc còn nóng, nguội rồi sẽ không ngon nữa.”

Phủ chủ nhẹ gật đầu, bà duỗi ngón tay ngọc thon dài, chậm rãi cầm bát cháo lên.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv