Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 232



Chương 232

Hạ Phương Sinh quay người nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ dáng người cao gầy, sắc mặt lạnh lùng trông cực kỳ mạnh mẽ đang đứng đó.

Đôi mắt hẹp dài của bà lạnh nhạt nhìn Hạ Phương Sinh khiến người ta cảm thấy dụ hoặc, rồi lại khiến người ta có chút hốt hoảng.

“Phủ chủ của phủ Dược Thần?” Lông mày của Hạ Phương Sinh lập tức nhíu chặt.

Ông ta xoay người hỏi: “Không biết phủ chủ của phủ Dược Thần có chuyện gì muốn làm?” Phủ chủ chỉ Tân Trạm, nói: “Người này là người của phú Dược Thần bọn tôi, ông không được động vào.”

“Các người là người của phủ Dược Thần?” Sắc mặt của Hạ Phương Sinh lập tức trở nên cực kỳ khó coi, ông ta lạnh giọng nói: “Thắng nhãi này đã giết cháu của tôi, bà chắc chắn cậu ta là người của phủ Dược Thần các người sao?”

“Chẳng những là người của phủ Dược Thần bọn tôi mà còn là trưởng lão của phủ Dược Thần” Phủ chủ cười nhạt nói: “Ông cụ Hạ, tôi rất lấy làm tiếc về chuyện cháu trai của ông, phủ Dươc Thần bọn tôi có thể cho các ông một khoản đền bù tổn thất.”

“Tôi không cần đền bù tổn thất!” Hạ Phương Sinh tức giận nói: “Tôi muốn mạng của thắng nhóc này!” Phủ chủ nghe vậy, nụ cười trên mặt từ từ biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng khó hiểu.

“Hạ Phương Sinh, tôi nói rồi, cậu ta là trưởng lão của phủ Dược Thần bọn tôi.” Giọng nói của phủ chủ lạnh lùng: “Nếu như ông thả cậu ta, phủ Dược Thần bọn tôi có thể cho ông một khoản đền bù tổn thất. Nhưng nếu như ông kiên quyết muốn giết cậu ta, vậy chính là đối đầu với phủ Dược Thần bọn tôi.”

Hạ Phương Sinh cần răng nói: “Tôi biết phủ Dược Thần của các người có thân phận cao quý, quan hệ đông đảo, nhưng thù này buộc phải báo. Cho dù tôi liều cả cái mạng già này, tôi cũng muốn giết thâng nhóc này!”

“Thật sự như thể ư?” Sắc mặt phủ chủ trở nên lạnh lùng.

“Bởt nói nhảm đi, nếu như bà bảo vệ cậu ta thì chính là kẻ địch của họ Hạ tôi!” Hạ Phương Sinh nổi giận hét lên một tiếng, chân ông ta lại giảm mạnh một phát, xiềng xích xông thẳng tới phía phủ chủ của phủ Dược Thần! Phủ chủ không hề bận tâm, sắc mặt lạnh lùng, bà giơ cái chân mảnh mai lên, giày cao gót nhẹ nhàng giam xuống đất.

Trong chớp mắt, một luồng sáng màu xanh lam mang theo bùa chủ rậm rạp chằng chịt, lấy chân của phủ chủ làm trung tâm, càn quét bốn phía!

Xiêng xích của Hạ Phương Sinh lập tức biến mất tăm mất tích, một hơi thở kinh khủng trực tiếp đánh Hạ Phương Sinh tới lui ra ngoài!

“Phụt!”

Chi một cái giâm mạnh đã khiến trái tim Hạ Phương Sinh như bị giáng một đòn nghiêm trọng, máu tươi phún ra ngoài.

Sắc mặt phủ chủ lạnh lùng nói: “Nếu ông còn u mê không ngộ, hôm nay chính là ngày chết của ông đấy” tinh Sắc mặt Hạ Phương Sinh cực kỳ khó coi, ông ta và phủ chủ của phủ Dược Thần đều là võ tông, nhưng không ngờ thực lực giữa hai bên lại chênh nhau nhiều như vậy!

“Tới đây” Lúc này, phủ chủ ngoắc tay với Tân Trạm.

Tân Trạm vội vàng đứng dậy, chạy nhanh về phía phủ chủ.

“Thắng nhãi ngông cuồng, nhận lấy cái chết đi!” Bỗng dưng Hạ Phương Sinh hét lên một tiếng, lại nhân cơ hội này, bàn tay hung hăng vỗ tới lưng của Tân Trạm.

“Ông!”

Đúng vào lúc này, thần thức của phủ chủ khẽ động, hai tay Hạ Phương Sinh bỗng nhiên bị ảnh sáng rực rỡ trói chặt giữ không trung!

Vô số bủa chủ từ bốn phương tảm hướng mà đến, vững vàng giam cầm ba người nhà họ Hạ ngay tại chỗ!

Hạ Phương Sinh dốc sức liêu mạng giãy giụa, lại phát hiện mình càng giãy giụa thì sức mạnh thần bí này càng mạnh, trói buộc trên người cũng càng chặt!

“Tân Trạm! Tao sẽ không tha cho mày đâu!” Hạ Phương Sinh phát ra tiếng kêu tuyệt vọng, nhưng Tần Tram và phủ chủ của phủ Dược Thần đã càng chay càng xa, cả đầu cũng không ngoảnh lại. Lúc này Tân Trạm đã kiệt sức, vết thương trên người càng khiến cho anh gần như hôn mê.

“Cảm ơn phủ chủ.” Tân Trạm gắng gượng chắp tay nói.

Phủ chủ không nói gì, chỉ biết một mình đi về phía trước.

“Phủ chủ, bà có thể đỡ tôi hay không, tôi sắp ngất xỉu rồi.” Tân Trạm có chút bất đắc dĩ nói.

Phủ chủ dừng bước, bà xoay người lại lạnh nhạt nhìn Tân Trạm, nói: “Nếu như cậu ngất xiu ở đây thì cứ đợi Hạ Phương Sinh đến giết cậu đi, tôi sẽ nhặt xác cho cậu.” Nói xong, phủ chủ tiếp tục đi về phía trước, không thèm để ý đến Tân Trụ.

Tần Trạm đành phải kiên trì, gắng gượng đi về phía trướC.

Khó khăn lắm mới chất vật chui vào trong xe, vừa vào xe, Tân Trạm đã trực tiếp bất tinh.

Đến khi anh tỉnh lại lần nữa thì đã nấm trong sân của trưởng lão.

Tô Uyên ngồi bên cạnh Tân Trạm, đang dịu dàng nấu thuốc. Sau khi thấy Tân Trạm tỉnh lại, cô ấy lập tức bưng thuốc đi tới.

“Anh cảm thấy thế nào rồi?” Tô Uyên bưng bát, vừa thoi thuốc vừa nói.

Tân Trạm lắc đầu đáp: “Không sao, may mà có phủ chủ của phú Dược Thần chạy tới, nếu không chỉ sợ thật sự phiên phức rồi.” Tô Uyên cười bảo: “Phủ chủ của phủ Dược Thần vẫn rất che chở cho anh đấy.”

“Đúng vậy, anh cũng không ngờ tới. Tân Trạm không khói cảm thán.

Toàn bộ phủ Dược Thần đều nói phủ chủ là một người xa cách, nhưng bà lại nhiều lần che chở mình, cuối cùng là tại sao?

Chẳng lẽ thật sự là vì nhìn trúng tài hoa và tiềm chất trên người mình?

Lời này vừa nói ra, chính Tân Trạm cũng không tin.

“Nào, há mồm.” Tô Uyên dùng thìa múc một muỗng nhỏ nói. Nhìn dáng vẻ dịu dàng của Tô Uyên, trong lòng Tân Trạm có chút ngửa ngày.

“Nhin gì vậy, có gì đáng xem chứ?” Tô Uyên liếc mắt nói. Tân Trạm vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nhin vợ anh, thật muốn cứ như vậy nhìn cả đoi.”

“Miệng lưỡi trơn tru.” Tô Uyên cười mắng: “Được rồi, mau uống thuốc đi.”

Sau khi uống xong bát thuốc này, bỗng dưng ngoài cửa có hai đứa bé giữ cửa tiến vào Bọn nó nhỏ giọng nói: “Tân trưởng lão, Sư trưởng lão muốn gặp ngài.”

“Dư trưởng lão?” Tân Trạm hơi híp mắt.

Hai đứa bé giữ cửa hơi nóng nảy nói: “À, không phải, là Dư Quỳnh Nhiên muốn gặp ngài.” Tân Trạm cười lạnh nói: “Một dược sư như bà ta còn muốn đường đường trưởng lão là tôi đích thân đi gặp bà ta ư?”

Hai đứa bé giữ cửa không khỏi nhìn nhau một cái, hình như có chút khó xử.

“Dư Quỳnh Nhiên, là ai?” Tô Uyên chớp mắt hỏi.

Tân Trạm xua tay: “Mẹ của Lâm Khinh Thiền, một kẻ ngu xuẩn, không cần để ý tới bà ta.”

“Vậy chính là mẹ vợ trước kia của anh rồi.” Tô Uyên có chút nghiên ngẫm cười nói.

Tân Trạm gãi đầu một cái, nói: “Nói đúng ra, quả thực là thế. Nhưng anh và bà ta đã không còn quan hệ gì rồi. Hơn nữa người phụ nữ này so với Lâm Khinh Thiên chỉ có hơn chứ không có kém.” Nhớ tới dáng vẻ cay nghiệt của Dư Quỳnh Nhiên kia, Tân Trạm đã muốn tát bà ta một cái.

Tô Uyên đứng dậy nói: “Để em đi thay anh, trùng hợp em cũng muốn gặp vị mẹ vợ trước này của anh.”

“Em đi?” Tân Trạm nhưong mày: “Em đi làm gi? Nhất định bà ta không có chuyện gì hay ho. Hoặc là tim anh gây sự, hoặc là chế nhạo anh may câu “Không sao đâu To Uyén cưoi báo: “Anh cứ duỡng thương cho tot, em đi một lát sẽ quay lại ngay.”

Nói xong, Tô Uyên linh ra ngoài.

Tần Trạm muốn đứng dậy, lại phát hiện linh lực trong cơ thể thiếu hụt, cả sửc đung lên cũng không có.

Anh nằm trên giường, càng nghi càng lo lãng.

Tô Uyên chỉ là người bình thường, còn Dư Quuỳnh Nhiên kia chính là một vị đại tông sư thứ thiệt đó!

Lỡ như Dư Quỳnh Nhiên này ra tay với Tô Uyên thi sao?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv