Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 230



Chương 230

Tô Uyên lắc đầu nói: “Không quen, em chỉ đoán thôi.”

Tuy cô nói không quen, nhưng Tân Trạm lại cảm thấy những lời này của cô tự tin không thể nói rõ được, khiến người ta không thể hoài nghi.

“Đi thôi.” Tô Uyên duỗi thắt lưng: “Nếu lát nữa bọn họ đuổi theo, chúng ta sẽ không chạy được rồi.”

“Ừm” Tần Trạm gật đầu, anh nhấn chân ga, một đường chạy như điên về phía phủ Dược Thần.

Nơi này cách phủ Dược Thần không tính là xa, nhưng tuyệt đối không gần.

Trên đường không nghỉ ngơi, ít nhất mất một lúc lâu mới đến.

Mà ở một bên khác, Sào Ngõa lẻ loi một mình nghênh chiến ba vị võ tông, bắt đầu có chút mệt mỏi.

“Ha ha, có chút sảng khoái!” Trên người Sào Ngõa đều là máu, nhưng vẫn cất tiếng cười to, sang sảng, rất có sức hút.

Vẻ mặt Hạ Phương Sinh rét lạnh, ông ta lạnh lùng nói: “Người anh em, bây giờ cậu tránh nào?” ra, nhà họ Hạ tôi nợ cậu một ân tình, thế “Ân tình sao? Ha ha, ân tình nhà họ Hạ các ông là cái rắm gì chứ.” Sào Ngõa cười mỉa nói: “Trong thế giới này, nhà họ Hạ ông đứng hạng mấy?”

Hạ Phương Sinh vẫn không tức giận, ông ta hít sâu một hơi nói: “Cậu và Tần Trạm có quan hệ gì? Vì sao muốn bảo vệ cậu ta?”

“Liên quan gì tới ông?” Sào Ngõa lạnh lùng nói: “Ông bớt nói linh tinh đi! Dùng quyền nói chuyện đi!”

Sau khi nói xong, Sào Ngõa đi nhanh tới, khiến cả mặt đất đều chấn động vài phần. Trận chiến này, giằng co khoảng hơn ba tiếng.

Thể lực của Sào Ngõa đã bắt đầu cạn kiệt, thậm chí là máu tươi đã chặn tầm mắt của anh ta.

Anh ta nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sau ba tiếng… Hẳn là chạy xa rồi.”

Nghĩ tới đây, Sào Ngõa chà mạnh chân, vậy mà mặt đất bị anh ta đạp ra cái hố to!

“Lão già kia, ông đây không chơi với mấy người nữa! Có duyên sẽ gặp lại!” Sào Ngõa hừ lạnh một tiếng, cơ thể buông xuống phía dưới, trong nháy mắt đã biến mất trong tầm mắt của ba người.

“Chạy đi đâu?” Hạ Phương Hải và Hạ Phương Vân muốn đuổi theo, nhưng bị Hạ Phương Sinh vươn tay ngăn cản.

Ông ta lạnh giọng nói: “Mục tiêu của chúng ta là Tân Trạm, không cần phải đuổi theo.”

“Gia chủ, nhưng chỉ sợ lúc này Tần Trạm đã chạy xa rồi.” Hạ Phương Hải cau mày nói.

Hạ Phương Sinh cười mỉa nói: “Vừa rồi tôi đã để lại ấn ký trên người cậu ta, cậu ta muốn chạy, không có cửa đâu! Đuổi theo cho tôi!”

Ba bóng dáng già nua nhảy khỏi cửa sổ, biến mất không thấy trong đêm đen.

Trên đường đi, Tân Trạm và Hứa Bắc Xuyên, mặt thẹo thay phiên lái xe, gần như không nghỉ.

Mấy tiếng sau, cuối cùng bọn họ đi tới Thành phố Đào Viên.

Mùi thuốc ở nơi này, trước sau vẫn nồng đậm.

Nghe nói tất cả người già ở thành phố này đều có thể chất mạnh mẽ, những thôn xóm ở gần Thành phố Đào Viên, cũng được gọi là thôn trường thọ.

“Cứ thế đi tới phủ Dược Thần, không biết có dẫn lửa tới phủ Dược Thần hay không…” Tần Trạm không khỏi nhíu mày.

Thật sự bảo anh đến phủ Dược Thần tị nạn, trong lòng anh còn có chút không nắm chắc lắm.

Dù sao vừa mới gia nhập phủ Dược Thần không lâu, chẳng những chưa làm được chuyện gì cống hiến cho phủ Dược Thần, trái lại còn mang tới tai họa, phủ Dược Thần sẽ ra tay bảo vệ sao?

Khó nói!

Tần Trạm hít sâu một hơi, ngay lúc anh có chút xoắn xuýt, bỗng nhiên anh cảm nhận được có ba luồng khí tức mạnh mẽ xung quanh, đang nhanh chóng tới gần nơi này!

Vẻ mặt Tần Trạm lập tức trở nên khó coi, anh vội vàng nói với Tô Uyên: “Đến phủ Dược Thần, bảo mặt thẹo dẫn đường.”

“Sư phụ, làm sao vậy?” Hứa Bắc Xuyên hỏi.

Tần Trạm sợ Tô Uyên lo lắng, đáp: “Không có chuyện gì, ở đây sư phụ có người bạn, muốn gặp một lần, mọi người đi trước đi, lát nữa sư phụ sẽ theo sau.”

“Dạ” Đám Hứa Bắc Xuyên đồng ý, sau đó Tần Trạm xuống xe, đứng ở chỗ này, lẳng lặng đợi.

Ba luồng khí tức kia càng ngày càng gần, một lát sau, ba bóng người già nua xuất hiện bên cạnh Tần Trạm.

Bọn họ vây quanh Tần Trạm, bộ dạng giống như sợ Tần Trạm chạy trốn.

Tần Trạm đứng ở nơi đó, vẻ mặt lạnh nhạt, không có một chút bối rối.

“Tiểu súc sinh, tao xem mày chạy đi đâu?” Hạ Phương Sinh nghiến răng nghiến lợi nói.

Tần Trạm giang tay nói: “Các ông tới nhanh thật, nhanh hơn không ít so với tưởng tượng của tôi, xem ra ông để lại ấn ký trên người tôi.”

“Bớt nói linh tinh đi” Bàn tay của Hạ Phương Sinh giơ lên, khí tức màu nâu kinh khủng, lập tức xuất hiện sau lưng ông ta. Linh khí trong cơ thể Tân Trạm lập tức như bị chặn lại, ngay cả thở dốc đều hơi khó khăn.

“Tao muốn băm mày ra vạn đoạn, tế cháu nội trên trời có linh thiêng của tao!” Hạ Phương Sinh kiêu ngạo ngập trời, đè Tân Trạm có chút không thở nổi.

“Đợi một lát!” Đúng lúc này, Tân Trạm vội vàng kêu lên.

Anh cười mỉa nói: “Gia chủ Hạ, ông chắc chắn muốn giết tôi chứ?”

“Mày nghĩ rằng tao đang đùa với mày hay sao?” Hạ Phương Sinh híp mắt nói.

Tân Trạm cười nói: “Năm nay tôi mới hai mươi sáu tuổi, tu hành chưa tới hai năm, từ con số không đến đại tông sư, tôi chỉ dùng chưa tới hai năm.”

“Cho nên, cậu nghĩ rằng tôi sẽ tiếc tài sao?” Hạ Phương Sinh híp mắt nói.

“Không” Tân Trạm lắc đầu: “Ông không nghĩ tới, vì sao tôi sẽ tiến bộ nhanh như thế sao?”

“Chuyện này đâu liên quan tới tôi?” Hạ Phương Sinh không kiên nhẫn nói.

Tân Trạm cười ha ha nói: “Đó là vì sau lưng tôi có một vị cao thủ thần bí! Thực lực của ông ấy cách xa mấy người, đầu thế giới cũng không đủ!”

“Hả?” Hạ Phương Sinh có chút hứng thú nói: “Đứng đầu thế giới là aï2 Là thực lực cỡ nào? Sao tôi chưa từng nghe nói tới?”

Tần Trạm đâu biết cái gì gọi là đứng đầu thế giới, anh chỉ đang mở miệng nói lời vô nghĩa thôi.

“Đứng đầu thế giới là một vị hóa cảnh, cũng là sư phụ tôi.” Tân Trạm mở miệng nói, khoác lác không viết nháp.

“Chính vì có ông ấy đứng sau chỉ điểm, tôi mới có thể tiến bộ nhanh chóng như vậy.” Tân Trạm thở dài: “Sư phụ của tôi có một đặc điểm, là bao che đồ đệ, nếu ai dám động vào đồ đệ của ông ấy, ông ấy chắc chắn sẽ diệt cả nhà! Ông ấy đúng là một vị hóa cảnh!”

Tân Trạm biết rõ cảnh giới cao nhất là hóa cảnh, dù sao cũng đang khoác lác, chẳng bằng khoác lác tới cùng.

“Nói năng linh tinh!” Hạ Phương Sinh cười mỉa nói: “Tôi tung hoành thế giới mấy chục.

năm nhưng chưa bao giờ gặp một vị hóa cảnh nào, rốt cuộc hóa cảnh có tồn tại hay không, đều là truyền thuyết”

Nói là đứng “Huống chỉ… Cho dù cậu thật sự có sư phụ là cảnh giới hóa cảnh thì thế nào, hôm nay.

tôi cũng phải giết cậu!” Hạ Phương Sinh tức giận nói.

Tân Trạm nghĩ thầm không ổn, anh vừa định chạy trốn, đúng lúc này, cơ thể Hạ Phương Sinh đã bay tới.

“Tiểu súc sinh, mày không chạy thoát được đâu” Hạ Phương Sinh tức giận quát một tiếng, sau đó ba người bọn họ cùng phun ra khí đen, khí đen đó giống như cái lưới to khắp bầu trời, vậy mà trực tiếp bao phủ phạm vi mấy trăm mét xung quanh!

Vẻ mặt Tân Trạm không khỏi thay đổi, cứ như vậy, cho dù anh nắm trong tay Súc Địa Thành Thốn cũng không thể chạy thoát ra ngoài!

“Hôm nay cho dù là ông trời tới đây, mày cũng phải chết ở nơi này!” Vẻ mặt Hạ Phương Sinh tàn nhãn nói.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv