Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 210



Chương 210

Đồng Thiện Ngũ tức đến cá người phát run, sắc mặt từ xanh mét dần dần trở thành màu đỏ tía.

“Mẹ kiếp, không phải ông định bắt chẹt vơ vét tài sản đấy chủ?” Hứa Bắc Xuyên nói thầm.

“Sắc mặt này của ông không đúng cho làm, tôi nói nè, ông đã lớn tuổi như vậy rồi, còn chạy ra đây làm gì, không mau về nhà dưỡng lão đi”

“Tôi đánh chết cậu!” Đồng Thiện Ngũ giận tím mặt, lại giơ tay lên!

Hứa Bắc Xuyên không nói hai lời, co giò chạy ra trốn phía sau người Tân Trạm.

Anh ta thò đầu ra, nói: “Chup mau, chụp mau, xem Đổng Thiện

Ngũ này ý thế hiếp người thế nào, xem ông ta then quá hóa giận thế nào! Đồ thất tín bội nghĩa nhà ông!” “Sư phụ, không được!” Đồ đệ của ông ta vội vàng ngăn ông ta lại.

Đồng Thiện Ngũ khá có danh tiếng trong giới võ đạo, có rất nhiều người nói ông ta là một người trượng nghĩa.

Nếu ông ta vi phạm quy tắc ngay trước mặt truyền thông của hiệp hội võ thuật, vậy chỉ sợ danh tiếng sau này sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.

“Ông Đồng, xin hỏi, ông và Tân Trạm đã giao hẹn sẽ đấu với nhau vào ba ngày sau, tại sao bây giờ lại đột nhiên ra tay vậy?”

“Ống Đồng, xin hỏi có phải ông đang sợ không? Ông muốn giết chết Tân Trạm trước khi trận chiến bắt đầu sao?”

“Ông Đống, ông.”

“Câm miệng lại hết cho tôi!” Đồng Thiện Nam giận dữ nói.

Ông ta lạnh lùng nhìn Tân Trạm và bảo: “Ranh con, tôi cho cậu thêm hai ngày nữa. Cho dù cậu có đan dược Bậc Địa thì đã sao, trong hai ngày cậu cũng chẳng thể tạo ra được sóng gió gì đâu! Hai ngày sau, tôi và cậu không chết không dừng.”

Sau đó, ông ta lại chỉ vào Hứa Bắc Xuyên và nói: “Phải rồi, ranh con nhà cậu cũng phải tới.”

Sau khi ném lại một câu này, Đồng Thiện Ngũ hừ lạnh một tiếng rồi phat tay ảo bỏ đi. Đôi mày của Tân Trạm nhíu chặt lại. Đổng Thiện Ngũ này thật gian trá, ông ta cổ ý quăng mấy chữ “đan dược bậc Địa” này ra, là để khiến anh phải đứng ở đầu ngọn sóng dữ. “Hô.” Anh thở dài một hơi, chỉ có thể đối mặt với hiệp hội võ đạo mà thôi.

Sau khi ông ta đi xa, đảm phóng viên lập tức hạ camera trong tay xuống.

Bọn họ nhìn về phía Hứa Bắc Xuyên, nói: “Nè, trả tiền đi chứ!” “Trời ạ, các người gấp cái gì!” Anh ta khinh thường bảo.

Sau đó, Hứa Bắc Xuyên xoa xoa tay và nhìn Tân Trạm, nói: “Sư phụ, mau trả tiền đi.” “Trả tiền gì?” Tân Trạm ngẩn người.

“Hừ, ranh con, cậu đừng có giở trò này với chúng tôi, chúng tôi đã diễn với cậu mà cậu còn muốn quyt nợ nữa sao?”

“Phóng viên” phía sau nói với vẻ mặt bất mãn. Hứa Bắc Xuyên vội vàng giải thích: “Đống Thiện Ngũ này cố ý tung tin tức ra ngoài, nói muốn người của hiệp hội võ đạo tới ghi hình trực tiếp một trận này, cho nên con mới nhanh trí, dứt khoát mời một nhóm người tới đây diễn một trò.”

Tân Trạm ho khan một tiếng, nói: “Nói cách khác, đám người này vốn dĩ không phải tới từ hiệp hội võ đạo, phải không?” “Phải cái rắm” Anh ta khinh thường đáp: “Con có biết người của hiệp hội võ đạo ở đâu đâu?”

Tân Trạm không khỏi dựng thắng ngón cái lên với anh ta, nói ra từ tận đáy lòng: “Lợi hại!”

Sau đó, anh trả cho mỗi người một phần tiền công là hai triệu tám, rồi đuổi họ đi.

Không thể không nói, đầu óc của Hứa Bắc Xuyên rất nhanh nhạy, lúc nào cũng có thể tung ra hành động khiến người ta không kịp đề phòng, đưa ra một vài phương pháp không thể tưởng tượng nối nhưng lại có hiệu quả kỳ lạ.

Mà lúc này, Đổng Thiện Ngũ cũng đã trở về khách sạn với vẻ mặt u ám. “Thằng nhóc khon nan đó, vậy mà lại gọi người của hiệp hội võ đạo đến.” Đồ đệ của ông ta lầm bầm. “Sởm biết vậy đã không thông báo cho hiệp hội võ đạo rồi.”

Đổng Thiện Ngũ hít một hơi thật sâu, ông ta can răng nói: “Minh sẽ phế tháng ranh đây, mình phải băm thấy cậu ta thành vận mảnh! Mình sẽ chặt nát cái miệng chó đó của cậu ta!”

Một tiếng gầm giận dữ khiển toàn bộ căn phòng đều chấn động.

Mà đồ đệ của ông ta thì lại câm như hến, sợ đến mức run rẩy. Khoảng mấy phút sau, tâm trạng của Đổng Thiện Ngũ mới từ từ bình tĩnh lại.

Thời gian sau đó, Tân Trạm không dám bỏ lỡ thời giờ. Lúc này, anh chọn cách bể quan, để thực hiện Tam Chuyển trong Cửu Chuyển.

Đệ Nhất Chuyển là kết hợp đan dược với đan điền, tuy bước này rất đơn giản nhưng lại là bước quan trọng nhất. Đệ Nhị Chuyển, đan dược sẽ phát huy tác dụng trong cơ thể toàn bộ linh khí sẽ bao bọc lấy máu thịt và xương cốt, giống như thay da đổi thịt, khiến cho cơ thể tiền bộ một bậc.

Mà bước này cũng chính là bước đau đớn nhất. Tân Tram thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng “răng rắc” của xương cốt vỡ vụn rồi lại ngưng tụ lại. Nói đơn giản thì đệ Nhị Chuyển chính là tái tạo lại cơ thể, làm tấm thảm tốt nhất cho Đệ Cửu Chuyển, hơn nữa tình trạng của mỗi một người đều sẽ khác nhau. Có người tải tạo một lần, mà có người phải tái tạo hơn trăm lần!

Việc này có liên quan đến đặc điểm cơ thể của mỗi người, ví dụ như với một vài người có thể chất đặc biệt, thì số lần tái tạo lại sẽ vô cùng nhiều. Tuy quá trình tái tạo cực kỳ đau đớn, nhưng mỗi một lần tái tạo, cơ thể đều sẽ mạnh hơn vài phần!

Cho nên, tất cả mọi người đều hy vọng số lần tái tạo càng nhiều càng tốt! “Răng rắc răng rắc!”

Chỉ trong một giờ, cơ thể của Tân Trạm đã hoàn thành lần tái tạo thứ chín.

Anh cảm giác được thân thể của mình căng lên, chẳng mấy chốc, cơ thể lại truyền tới một tiếng gãy.

Một lần, hai lần, ba lần.

Từ hơn chín giờ sáng cho đến hoàng hôn, cơ thể của Tân Trạm không ngừng gãy vụn, và tái tạo lại!

Trong nháy mắt, đã tái tạo lại tám mươi ba lần! Hơn nữa quá trình này vẫn đang tiếp diễn như cũ! “Đây đã là lần thứ tám mươi tư rồi.” Đôi mắt của Tô Uyên như làn nước mùa thu, vẻ mặt hồng hào, trong đôi mất tán ra ánh sáng kinh ngạc. “Răng rắc!”

Cơ thể vẫn không hề dừng lại như cũ, đến chín giờ tối, Tân Trạm đã hoàn thành lần tái tạo thứ một trăm linh một! “Hơn một trăm lần rồi mà vẫn chưa dừng lại sao?”

Giờ khắc này, ngay cả Tô Uyên cũng không nhịn được mà kinh ngạc. Tôi thể hơn một trăm lần, vậy cơ thể phải mạnh mẽ đến mức độ nào? E rằng có thể sánh với sắt thép chăng?

Đến mười hai giờ đêm, số lần tái tạo của Tân Trạm đã đạt đến một mức độ khoa trương là hai trăm hai mươi ba lần!

Hơn nữa vẫn không có dấu hiệu dừng lại như cũ! Tô Uyên càng lúc càng kích động, cơ thể đã có thể sánh ngang với vô địch khi tái tạo hơn một trăm lần rồi. Vậy tái tạo hơn hai trăm lần thì cơ thể còn khủng khiếp đến thế nào nữa?

Một đêm này, thân thể của Tân Trạm không ngừng phát ra âm thanh.

Mà Tô Uyên vẫn ngồi yên ở bên cạnh anh, muốn được chứng kiến kỳ tích này!

Đến bốn giờ sáng, Tân Trạm đã tái tạo lần thứ ba trăm linh ba. Lần này, xương trắng của anh lại thoáng lóe lên ánh sáng màu đồng cổ!

Sau đó là lần tái tạo thứ ba trăm hai mươi tám. Anh sảng màu đồng cổ dần dần hóa thành màu thánh kim! Mà cơ thể của anh cũng đã đạt đến một cảnh giới khó tin! “Âm!”

Sau khi hoàn thành lần tái tạo thứ ba trăm hai mươi chín, ánh sáng vàng trên người Tân Trạm càng mạnh hơn, một luồng khí thế ngút trời trực tiếp đánh bay Tô Uyên mấy chục mét!

Mà quá trình tái tạo lại cơ thể của Tân Trạm cuối cùng cũng đã kết thúc.

Anh từ từ mở to mắt, cảm nhận cơ thể mạnh mẽ này, rồi liếc mắt nhìn xung quanh một cách mờ mit.

Tô Uyên không để ý đến vết thương trên người mình, cô chạy nhanh tới trước mặt anh, hưng phẩn nói: “Anh có biết anh đã tái tạo lại bao nhiêu lần rồi không?”

Tân Trạm vò đầu đáp: “Bao nhiêu lần? Năm mươi lần? Một trăm lần?” “Ba trăm hai mươi chín lần!” Khi nói ra lời này, giọng nói của cô có hơi run rẩy


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv