Chương 1854
“Này cậu, không biết liệu cậu có đồng ý nhượng lại viên phong linh châu này hay không?”
“Cậu cứ ra giá thoải mái, chúng tôi thấy cậu không phải người tu luyện hệ gió là chính nên chắc có thể thương lượng được chứ hả?”
“Nếu như đạo hữu không thiếu tiền thì tôi cũng có thể trao đổi bằng những vật phẩm có giá trị tương đương khác, đan dược hay pháp bảo gì cũng được”
Tân Trạm bay trở lại tiên chu, mấy tay tu sĩ tươi cười niềm nở tiến lại gần.
Vốn dĩ, bản nguyên hệ phong khó tu luyện hơn các hệ khác trong ngũ hành, và phong linh châu còn bao hàm cực nhiều phong chỉ bản nguyên, là vật hiếm hoi của đại lục Thượng giới, có giá trị rất cao.
“Cậu Tân ạ, liệu có thể dăn lòng từ bỏ vật này hay không, tôi nhất định sẽ đưa ra một cái giá khiến cậu cực kỳ vừa lòng”
Nhưng Tân Trạm vẫn không nói không rằng.
Một làn gió thơm phức thổi qua, không biết Lương Nhược Mỹ đã đi xuống khỏi tầng cao nhất từ khi nào.
Không ít tu sĩ nhìn thấy cô ta đều dạt sang hai bên để nhường đường.
Bầu không khí cũng bắt đầu trở nên khác lạ.
Biết Lương Nhược Mỹ có ý với vật này nên rất nhiều tu sĩ lắc đầu thở vắn than dài, rút lại ý định mua viên linh châu.
“Tôi biết có lẽ vật này rất hữu ích với anh, nhưng quả thực.
Nhược Mỹ rất cần phong chỉ bản nguyên. Nếu như anh chịu nén lòng đem bán thì Nhược Mỹ cảm kích vô cùng”
Lương Nhược Mỹ đi tới trước mặt Tân Trạm, thong thả làm động tác chào, giọng nói hiền hòa thành khẩn.
Không ít người đứng kế bên đều nhìn Tân Trạm bằng ánh mắt cực kì hâm mộ.
Chẳng những ra giá thoải mái, mà xem ra còn có thể kết tình hữu nghị với Lương Nhược Mỹ.
Phải biết rằng Lương Nhược Mỹ không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, tu vi bậc nhất mà còn là con gái nhà quý tộc của triều Tân Hoàng.
Chắc chắn cô ta sẽ là người đưa ra cái giá cao nhất.
Hơn nữa, cô ta đưa ra lời thỉnh cầu công khai nên sẽ không có chuyện nuốt lời.
Bán một viên linh châu, chẳng những không lỗ vốn mà còn có được tình hữu nghị với đệ nhất mỹ nữ của triều Tân Hoàng.
Rất nhiều người đều cho rằng nếu như lúc này đây mình đổi vị trí cho Tân Trạm thì chắc chắn sẽ đồng ý ngay mà không hề do dự.
Nhưng tất cả mọi người đều phải bất ngờ.
“Mong cô thông cảm, vật này cũng rất quan trọng với tôi, không thể buông bỏ được”
Đối diện với Lương Nhược Mỹ, Tân Trạm thẳng thừng buông lời từ chối mà không hề lưỡng lự.
Bỗng chốc, bầu không khí trở nên yên ăng, ai nấy đều vô cùng sửng sốt.
“Hừ, người anh em, cần gì phải giở mấy cái mánh khóe đó ra!
Đứng bên cạnh Lương Nhược Mỹ, Diệp Phong cau mày, cười khẩy và nói: “Chẳng qua là thấy Nhược Mỹ của chúng tôi cần vật này nên anh muốn nói vống lên để bán được giá hời chứ gì. Cứ báo giá trực tiếp đi là được. Bày trò này ra chỉ làm cho người ta thấy ghét”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì, tôi không bán vật này”
Tân Trạm cau mày đáp: “Mà anh đang đứng ngáng đường đấy, tránh ra cho”
“Ranh con này ngông nghênh thật, Nhược Mỹ hỏi mua là nể cái mặt anh, lại còn được nước lấn tới”
Diệp Phong thấy Tân Trạm cũng không hề khách sáo với mình, anh ta lập tức sa sầm mặt xuống.
Vốn dĩ anh ta đã không vừa mắt với Tân Trạm vì việc thánh ngự thú, bây giờ Tân Trạm còn tỏ thái độ như vậy càng khiến cơn giận kìm nén trong lòng anh ta bỗng chốc bùng lên.