Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 136



Chương 136

Là người ở Gia Thành, đương nhiên anh ta đã nghe qua tên của những nhân vật lớn này.

Đặc biệt là Phùng Công và Hồ tông chủ, tên của hai người quá vang dội, đó là nhân vật lớn thật sự đó nha!

“Sao bọn họ lại đến?” Đoàn Hiểu Đông hít sâu một hơi, cả gương mặt như là ăn phân vậy.

Không lâu sau thì nhìn thấy Phùng Công cùng với những người khác đi vào.

“Cậu Trạm, chúc mừng năm mới.”

Phùng Công chắp tay chào trước.

Tần Trạm khẽ gật đầu, nói: “Đường xá xa xôi, cần gì phải như vậy.”

“Anh!” Lúc này, đột nhiên Trì Minh Tường chạy tung tăng đến.

Anh ta cười hi hi nói: “Anh, chúc mừng năm mới. Sao anh lại ở đón Tết một nơi như thế này vậy, anh nhìn xem thiết bị sửa sang ở đây đúng là như cái chuồng heo vậy!”

“Tên nhóc, cậu đang nói cái gì thế?” Đoàn Hiểu Tuân trách mắng.

Trì Minh Tường ngơ ra, anh ta nhìn Đoàn Hiểu Tuân, nói: “Tôi nói một nơi rách nát như thế này không xứng với anh tôi, sao nào?”

“Đây là khách sạn tốt nhất ở Mai Khê của tôi, sao lại không xứng với một tên côn đồ?” Đoàn Hiểu Tuân hừ lạnh nói.

Sắc mặt của Trì Minh Tường với Trì Hoành Thịnh đột nhiên có chút khó coi.

“Mẹ nó, tôi ghét nhất là người khác gọi tôi là côn đồ!” Trì Minh Tường nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu đang trong Tinh Thành thì tôi không xé rách miệng ông mới lạ đấy!”

Đoàn Hiểu Tuân vẫn còn muốn nói gì đó, thì lúc này Đoàn Hiểu Đông vội vàng khua khua tay, tỏ ý bảo ông ta đừng nói nữa.

“Mọi người, tôi là Đoàn Hiểu Đông của ban an ninh ở Gia Thành, trước mắt ở cấp một gạch một sao.” Đoàn Hiểu Đông đứng dậy, cố gắng nói một cách đúng mực.

Phùng Công lườm anh ta một cái, gật gật đầu, thái độ vô cùng lạnh nhạt.

Còn những người còn lại như Hồ tông chủ cùng với người khác ngay cả để ý cũng không thèm để ý đến anh ta.

Trong ánh mắt Đoàn Hiểu Đông thoáng qua một tia không vui, nhưng anh ta không dám thể hiện ra, chỉ có thể cố nhịn.

“Đám thương nhân này đúng là kiêu ngạo.” Đoàn Hiểu Đông hừ lạnh một tiếng trong lòng: “Lần sau đừng để tôi tìm được cơ hội, nếu không tôi sẽ khiến mấy người phải khuất phục, nhận thua!”

Đúng vào lúc này, bên ngoài cửa lại truyền đến âm thanh vang dội.

“Quan trưởng Dao, Tất Tiêu Dao đến!”

Điều này lại khiến cho Tần Trạm có chút bất ngờ, anh biết tính cách của Tất Tiêu Dao, vô cùng kiêu ngạo. Mặc dù anh ta đã thua trước Tần Trạm, nhưng tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện nịnh bợ.

Còn sắc mặt của Đoàn Hiểu Đông thì thay đổi rõ rệt.

Tất Tiêu Dao rất có tiếng tăm trong ban an ninh ở Gia Thành, được biết đến là một thiên tài, đồng thời còn là cấp trên của cấp trên Đoàn Hiểu Đông Người như thế này sao lại đến Mai Khê?

“Không lẽ là vì cái thằng đó sao?” Đoàn Hiểu Đông nuốt ngụm nước bọt, âm thầm nói xấu trong lòng.

Chẳng mấy chốc, Tất Tiêu Dao từ ngoài cửa bước vào.

Anh ta nhìn về phía Tần Trạm, đi đến khom lưng, nói: “Cậu Trạm, chúc mừng năm mới.”

“Sao anh cũng đến rồi?” Tần Trạm cười nói.

Tất Tiêu Dao cười khổ, nói: “Mệnh lệnh của bên trên, tôi không thể không nghe theo.”

“Thì ra là như vậy.” Tần Trạm bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Đoàn Hiểu Đông ở bên cạnh hít sâu một hơi, anh ta chạy đến nói: “Xin chào quan trưởng Dao!”

Tất Tiêu Dao liếc nhìn anh ta một cái, có hơi nghi ngờ, hỏi: “Cậu là?”

“Tôi là Đoàn Hiểu Đông, cũng là người của ban an ninh ở Gia Thành!” Đoàn Hiểu Đông vội vàng giới thiệu bản thân.

“Không quen biết.” Tất Tiêu Dao hờ hững nói một câu.

Tần Trạm cười nói: “Anh không quen anh ta sao? Anh ta có chức vụ cao lắm đấy, diễu võ dương oai, giỏi lắm đấy.”

Sắc mặt của Tất Tiêu Tao khế thay đổi, anh ta là một người thông minh, đương nhiên sẽ hiểu ý trong câu nói này của Tần Trạm.

“Chúng tôi không cần những người cậy thế ức hiếp người khác này làm đồ đệ. Tôi sẽ báo cáo lên trên về chuyện của cậu một cách chân thực.” Tất Tiêu Dao nói một cách dửng dưng.

Nghe đến lời này, mặt Đoàn Hiểu Đông liền như tro tàn.

Hai chân anh ta mềm nhũn ra, ngay sau đó quỳ xuống dưới đất, nói gần như cầu xin: “Quan trưởng Dao, tôi không hề có ý này, xin anh nương tay cho!”

Tất Tiêu Dao lạnh lùng nói: “Không cần nói nhiều, bên trên đương nhiên sẽ phán đoán sáng suốt.”

Đoàn Hiểu Đông nghiến răng nghiến lợi, anh ta quay đầu qua nhìn Tần Trạm, cầu xin tha thứ: “Cậu… Cậu Trạm, tôi biết lỗi rồi, tôi đã biết rõ lỗi sai của mình rồi, tôi… tôi lập tức đi viết kiểm điểm!”

Tần Trạm khẽ thở dài, nói: “Anh xem anh kìa, tôi đã nói với anh từ lâu rồi, không cho anh đánh bài, không cho anh đánh bài, sao anh không chịu nghe vậy chứ?”

“Còn dám đánh bài?” Sắc mặt Tất Tiêu Dao biến đổi: “Cậu tên là Đoàn Hiểu Đông đúng không, ban an ninh không cần loại người như cậu, biết điều thì tự từ chức đi!”

Mặt Đoàn Hiểu Đông tái mét, anh ta nằm ỉu xìu dưới đất giống như cha mẹ chết vậy.

Người nhà họ Đoàn thì ngan người, một câu cũng không dám nhiều lời.

“Đúng rồi, giới thiệu với mọi người một chút.” Tần Trạm có ý lấy thể diện cho Mặt Thẹo.

Anh vỗ vỗ vai Mặt Thẹo, nói: “Đây là người anh em tốt của tôi, Đoàn Hiểu Mỹ.”

Mọi người nghe vậy, vội vàng đi đến trước nói: “Từng gặp anh Đoàn, à không, anh Mỹ! Chúc mừng năm mới anh Mỹ!”

Một đám người vây quanh Mặt Thẹo, gần như sắp tâng bốc Mặt Theo tới trời rồi.

Mọi người trong nhà họ Đoàn càng đẳng lòng, lúc nãy còn châm biếm người ta là tên côn đồ, kết quả thì sao, người ta lại còn quen biết nhân vật lớn ở Tinh Thành.

Sau một hồi chào hỏi, Mặt Theo cảm kích nhìn Tần Trạm, trầm giọng nói: “Cậu Trạm, cảm ơn cậu.”

Tần Trạm vỗ vỗ vai của gã, cười và không nói gì cả.

“Cậu… Cậu Trạm” Người nhà họ Đoàn cuối cùng không nhịn được, muốn tiến đến kết thân để thơm lay.

Nhưng ngay cả để ý Tần Trạm cũng không thèm để ý đến họ, mà nói với những khách mời khác: “Chúng ta đổi phòng khác đi, ở đây hình như có hơi nhỏ.”

“Cậu Trạm, để tôi làm!” Trì Hoành Thịnh vội vàng nói.

Không lâu sau, ông ta quay lại nói với Tần Trạm là đã chuẩn bị xong rồi.

Tần Trạm gật gật đầu, đứng dậy, anh nhìn về phía cha mẹ của Mặt Thẹo, cười nói: “Chú, dì, chúng ta chuyển sang phòng khác đi.”

“Cái này… Chúng tôi đi thì không được thích hợp lắm nhỉ.” Sau khi hai người biết thân phận của Tần Trạm không tầm thường, trong nhất thời lộ rõ vẻ cẩn trọng.

“Không có gì mà không thích hợp cả.” Tần Trạm cười nói.

Vì thế, một đám người bọn họ đi ra từ phòng VIP của nhà họ Đoàn.

Sắc mặt của người nhà họ Đoàn khó coi vô cùng, sớm biết như thế này thì sao bọn họ có thể rơi xuống bước này chứ?

Trong phòng VIP, mọi người lại cùng nhau chào hỏi, mục đích của họ rất rõ ràng, đó chính là vì tiếp cận quan hệ với Tần Trạm.

Lúc này, Tần Trạm móc từ trong túi ra vài viên thuốc.

Số thuốc này rất bình thường, chính là thuốc bổ thông dụng phổ biến Đạm Thành lúc trước.

“Loại thuốc này, mấy người chia ra mỗi người một viên.” Tần Trạm chia cho bọn họ, sau đó nói: “Đối với người bình thường, số thuốc này có tác dụng tuyệt vời.”

Sau khi chia thuốc bổ xong, Tần Trạm lại lấy ra một loại đan dược khác.

Loại đan dược này chính là Tu Linh đan.

Khác với thuốc bổ bình thường là Tu Linh đan này có tác dụng cực kỳ lớn đối với người trong võ đạo.

Và Hồ tông chủ cùng với Phùng Công vừa nhìn là biết loại thuốc này không tầm thường, ánh mắt của hai người như rực lửa, thậm chí hai người họ kích động đứng dậy luôn.

“Cậu Trạm, thuốc này… cậu lấy ở đâu ra vậy?” Phùng Công cố nhịn cảm xúc kích động của mình và nói.

“Tự tôi chế luyện ra.” Tần Trạm nói một cách dửng dưng.

Sau đó, anh chia đan dược này cho Phùng Công, Hồ tông chủ cùng với những người khác trong võ đạo,

Sau khi uống viên thuốc xuống bụng, bọn họ liền cảm thấy nội kình tràn trề, tinh thần sảng khoái.

“Loại đan dược này đối với mấy người mà nói thì tác dụng không lớn, nhưng dưới Nội Kình Tông Sư lại có một tác dụng vô cùng lớn, mỗi một viên đều có thể tạo ra một Nội Kình Tông Sư.” Tần Trạm nói ra làm kinh ngạc lòng người, lập tức khiến cho mọi người phấn khởi lạ thường.

Có loại đan dược này rồi, muốn thành lập một tông môn, chẳng phải là chuyện trong giây phút sau?

“Cậu Trạm, cậu có bán đan dược này không?” Phùng Công không đợi được nữa mà hỏi.

Tần Trạm lắc đầu, nói: “Không bán, nhưng mà mấy người có thể lấy dược liệu ra để đổi. Đương nhiên, chỉ cần mấy người có lợi với tôi, thì tôi sẽ tặng đan dược cho mấy người.”

“Nhất định, nhất định!” Ánh mắt Phùng Công với những người khác rực lửa, ánh mắt bọn họ nhìn Tần Trạm lại thay đổi mấy phần.

Người trẻ tuổi này không chỉ là một thiên tài võ học, mà còn là một luyện dược sư! Trẻ tuổi như thế này, rốt cuộc là như thế nào mà làm được như thế?

Những ngày tiếp theo, Tần Trạm tạm thời ở lại Mai Khê, mỗi ngày đều ở bên cạnh người nhà của Mặt Thẹo, sống rất vui vẻ.

Thời gian trôi qua cực nhanh, chớp mắt đã đến mùng mười tháng giêng rồi.

Ngày hôm nay, Hạng Mĩ Tuyết gọi điện thoại cho Tần Trạm.

Cô ta nói trong điện thoại: “Dược Vương sắp ra đời rồi, theo như tôi được biết, trước mắt có Đại Tông Sư của ít nhất mười dòng họ đã đến Đạm Thành rồi. Đúng rồi, nhà họ Tô…cũng có hai Đại Tông Sư đến.”

“Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ quay về” Tần Trạm điềm đạm nói.

Cúp điện thoại xong, anh cười nói với cha mẹ của Mặt Thẹo: “Chú, dì, ngày mai cháu với Hiểu Mỹ quay về thành phố rồi, đợi khi nào có thời gian thì sẽ lại đến thăm mọi người.”

“Được, mấy đứa làm việc, làm việc đi, có thời gian thì thường xuyên về nhà chơi.”

Ngày hôm sau, Tần Trạm với Mặt Thẹo lên đường về Đạm Thành.

Cây Dược Vương này đã thu hút nhiều dòng họ như vậy, tác dụng nhất định không tầm thường, cho nên Tần Trạm phải có mặt mới được.

Đồng thời, Tần Trạm đã có ý định, lần này nhất định phải Đại Tông Sư của nhà họ Tô.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv