Chương 1327
Vương Ngọc cũng rời đi trong im lặng, chỉ để lại mấy ông lão cảnh thần phó phân ở lại.
Mấy người này cũng là chủ lực ra tay lần này.
“Vương trưởng lão, tên nhóc đó nói thật sao?” Một ông già tóc xám kinh ngạc nói.
Mọi người cũng nhìn vào ông ta.
“Có lế là thật” Vương Ngọc đáp: “Trước mắt tôi cũng không chắc chắn, nhưng cộng thêm kết quả mà người này đưa ra thì đúng là làm theo như cách tôi nói.”
“Nhóc tên Tân Trạm đó qua trinh sát thì năng lực quả thực không hề †ầm thường” Vương Ngọc khen ngợi một tiếng.
“Nếu đã như thế, chúng ta có đi hay không đây?”
“Yêu thú cảnh thần phó phân lục phẩm không phải là trò đùa đâu”
“Haha, các vị xin chớ nóng vội.” Vương Ngọc cười nói: “Trước đây tôi chưa quyết định, nhưng bây giờ quyết định rồi, ngược lại có thể đối phó. Các vị đừng quên, tôi là trưởng lão bảo hộ do Tụ Bảo Các phái đến, mang theo bảo vật chính là vì để đối phó với tình trạng cấp bách.
“Đương nhiên, nếu các vị lo lắng nguy hiểm thì cũng có thể ở đây đợi chờ, tôi không có ý kiến gì.”
“Vương trưởng lão chê cười rồi, có bảo vật chúng tôi còn sợ gì nữa, vẫn nên nói cụ thể xem phải diệt trừ đám yêu thú này thế nào đi đã”
“Không sai, có bảo vật thì cũng phải lên kế hoạch thật tốt”
Mọi người lần lượt mở miệng.
Mặc kệ mọi người đang lên kế hoạch ở bên này, đợi tới lúc Tân Trạm rời đi thì Phù Ma có chút nghi hoặc.
Anh ta không hiểu nổi làm thế nào mà Tân Trạm đột nhiên đổi lời nói.
“Tân Trạm, sao đến cuối cùng cậu lại khai báo tình với đám người kia vậy, đặc biệt là Vương Ngọc, ông ta đều là cáo già thành tinh đấy, một khi bọn họ phát hiện ra lòng đất có vấn đề thì đều có thể quay về dò xét”
“Đến khi đó quả Lôi Nguyên không biết sẽ thuộc về ai đâu” Phù Ma có chút sốt sắng.
“Đương nhiên chúng ta phải cướp lại quả Lôi Nguyên, nhưng chuyện này có nói cũng vô ích” Tân Trạm lắc đầu.
“Nếu cậu là Vương Ngọc thì cậu có đem cái chuyện điều tra yêu thú liên quan tới cái chết gửi gắm vào trong tay mấy vị vấn bối cảnh xuất khiếu không hề thân quen đó không?”
Giọng nói của Phù Ma bình ổn trở lại.
Tân Trạm nói không sai, đối phó với yêu thú, Vương Ngọc tuyệt đối sẽ rất coi trọng, đồng thời cũng sẽ phải đối mặt với nguy hiểm trong đó.
Dựa vào điều tra của mấy tên nhóc con mà đã quyết định tiêu diệt đám yêu thú, đúng là như một trò đùa.
“Sợ là Vương Ngọc có thủ đoạn khác, có thể thấy được chút ít đầu mối trong đó, nhưng khó mà phân biệt được toàn bộ, vì vậy mới phái chúng ta đi” Tân Trạm cười mỉa mai.
“Tôi nói như thế chỉ là cho ông ta một viên thuốc an thần, nếu không tôi cứ lập lờ không rõ ràng thì với tính cách cẩn thận của ông ta sẽ không lựa chọn mạo hiểm đâu, sẽ chỉ ở yên đó chờ đợi, nếu vậy thì chúng ta càng không có cơ hội.”
“Vậy cậu đoán ông ta có đi hay không?” Phù Ma trầm mặc, đồng ý với suy nghĩ của Tân Trạm, nhưng lại vẫn tò mò.
“Ông ta nhất định sẽ đi, bởi vì nếu ông ta phát hiện ra được dưới lòng đất có thể có bảo vật thì sẽ không bao giờ từ bỏ.”