Chương 1270
“Ông không xứng đáng ngồi vào cái ghế nà Nhân cơ hội, Tân Trạm lặng lẽ đáp xuống bên kia khán đài.
“Ha ha, tôi là Đại trưởng lão, Tông chủ không có ở đây, tôi mà không xứng ngồi vào cái ghế này, vậy lẽ nào cậu xứng à?”
Nhiếp Vân cười lớn, chỉ vào Tân Trạm.
“Một đệ tử nội môn lại dám tham gia vào công việc đại sự của Tông môn, quả là muốn tạo phản đây mà. Các người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau bắt cậu ta xuống cho tôi.”
Ông ta vừa hạ lệnh, vài vị trưởng lão lập tức bay lên và lao về phía Tân Trạm.
“Để tôi xem xem ai dám!”
Ngay vào lúc này, trên không trung, một bóng người mặc đồ trắng nhẹ nhàng bay đến.
Ánh sáng chiếu rọi xuống khiến các vị trưởng lão đều bị chấn động mà lùi lại.
“Lãnh Uyên Thư”
Sắc mặt Nhiếp Vân trở nên khó coi khi nhìn thấy đối phương từ trên trời bay xuống rồi từ từ ngồi lên vị trí Tông chủ kia.
“Đại trưởng lão, tại sao lại ra tay với đệ tử trong ngày diễn ra đại lễ?”
Sau khi ngồi xuống, Lãnh Uyên Thư bình tĩnh nói.
“Tông chủ đại nhân, lúc người vẫn chưa đến, tôi lo lắng việc chậm trễ thời gian sẽ làm ảnh hưởng đến thể diện của Tông môn nên mới có ý định thay người tổ chức đại lễ, nhưng Tân Trạm cậu ta lại đột nhiên ra tay cản trở” Nhiếp Vân nói.
“Lẽ nào Đại trưởng lão cho rằng, tôi không thể đến dự buổi đại lễ này sao?” Lãnh Uyên Thư hỏi lại.
“Hay là ông tưởng rằng tôi đã xảy ra chuyện gì rồi”
“Đây..”
Đại trưởng lão nhất thời ngây ra, khẽ cau mày.
Thái độ hôm nay của Lãnh Uyên Thư có chút không đúng với bình thường, trước kia, dù bản thân có chút thế mạnh nhưng cô ấy vẫn sẽ lùi lại nửa bước và sẽ không giễu cợt ông ta như thế.
“Tông chủ, tôi có chút mệt, tôi sẽ không tham gia buổi đại lễ hôm nay nữa”
Đại trưởng lão cố bày ra một nụ cưòi. Lãnh Uyên Thư cũng ậm ừ một tiếng.
Trước kia bản thân cô nhẫn nhịn là vì cô muốn lấy đại cục làm trọng, không muốn để cho Hỏa Vũ Tông chia năm xẻ bảy.
Nhưng bản thân từ lúc biết được Nhiếp Vân hợp tác cùng Cực Hỏa Tông sau lưng mình, có ý đồ muốn lật đổ Tông môn thì cô không còn đối xử tốt với ông ta nữa.
Tân Trạm nhìn thấy thế liền lắc đầu.
Lãnh Uyên Thư vẫn còn rất non trẻ, cô để cho Nhiếp Vân giận dữ bỏ đi như vậy, nếu xử lý không vẹn toàn sẽ khiến cho ông ta sớm ngày muốn chơi bài ngửa với cô hơn, đây quả thật không phải là một chuyện tốt đẹp gì.
“Anh lui xuống đi” Lãnh Uyên Thư nói với Tân Trạm.
Mặc dù trước mặt người ngoài, ngữ khí của cô có vẻ lạnh lùng nhưng trong ánh mắt lại mang đến một vẻ quan tâm.
Tân Trạm gật đầu, bước từ trên khán đài xuống.
Lúc này tổng cộng có mười bảy người đứng bên ngoài Đăng Tiên Trì, cộng thêm Tân Trạm vừa đúng số người mỗi lần được vào Đăng Tiên Trì.
“Tân Trạm”
Văn Đại Sơn cười toe toét khi nhìn thấy Tân Trạm bước đến.
Tân Trạm cũng có chút kinh ngạc, không ngờ rắng Văn Đại Sơn lại ở trong đám người này.
Có điều những người khác lại không mấy thiện cảm khi nhìn thấy Tân Trạm, dường như họ còn có chút ác cảm với anh. Đối với những người như thế này, Tân Trạm đều không để tâm đến.