Nhưng ông lão không nghĩ ra, vì sao Tân Trạm biết mình đang liên lạc với Quỷ Lửa, nghe đối phương sai bảo.
Hơn nữa lúc này muốn lùi, cũng đã quá muộn.
Ông lão nhìn kiếm quang từ trên trời giáng xuống, con ngươi càng lúc càng lớn.
“Ap Lão Hắc rống giận, miễn cưỡng trốn thoát nguyên khí hình dây thừng, nhưng lại không thể né tránh mũi nhọn của thanh kiếm.
Ánh sáng phát ra từ thanh kiếm chém thảng về phái Lão Hắc.
Cuối cùng, một tiếng nổ lớn vang lên.
Thanh kiếm chém xuống khiến Lão Hắc lún sâu vào trong nền đất.
Cả khu vực xung quanh trở nên rung lắc dữ dội, nền đất không ngừng sụp đổ và có rất nhiều mạch nước ngầm phun lên, kèm theo đó còn xuất hiện nhiều vết nứt.
Trong rừng sâu, những ngọn núi biến thành cái hố lớn bỗng chốc lún sâu hơn ngàn mét.
Khói bụi bốc lên ngút trời khiến cả khu vực đều bị bao phủ bởi lớp bụi dày đặc.
Sâu thảm dưới mặt đất thì Lão Hắc đang gào thét thảm thiết, khoảnh khắc cuối cùng khi ánh sáng của thanh kiếm biến mất, lão ta đã biến thành một đống tro tàn.
Thứ còn lại chỉ là một ngọn lửa màu đen, chỗ lão ta vốn dĩ đang đứng cũng bốc cháy ngùn ngụt.
Tân Trạm bước lên nắm lấy ngọn lửa trong lòng bàn tay, anh mặc kệ sự đau đớn từ ngọn lửa đen phản kháng mang đến mà đã dùng tiên khí để phong ấn và quăng nó vào trong không gian chứa vật.
“Còn đứng đó làm gì, mau đi thôi!”
Sau khi thu thập được ngọn lửa đen, Tân Trạm nhíu mày khi thấy Lãnh Uyên Thư đứng đó ngơ ngác nên một tay nắm lấy cô ta và bay lên bầu trời.