*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 1061: Hình ảnh thần thức
Lão Hắc hơi giật mình, lúc đó trong tiềm thức, có một luồng thân thức sáng chói mang theo thông tin và hình ảnh, chỉ có thần thức của ông ta mới có thể mở được phong ấn.
Lão Hắc rất hiếu kì, Tân Trạm là một người lạ, tại sao lại để lại hình ảnh của thần thức này.
Mở phong ấn,trong nháy mắt một luồng kí ức rõ ràng tràn vào não bộ ông ta.
Ngay khi thấy những hình ảnh đó.
Lão Hắc lập tức trợn trừng hai mắt, khuôn mặt đầy vẻ không thể tin nổi, như sét đánh ngang tai.
Trong hình ảnh đó, Tân Trạm cũng đang đứng trong nhà giam, nhưng không phải thời điểm hiện tại, trên người anh linh khí dồi dào, thông qua việc thực hiện những nguyện vọng của người phàm để đổi lấy công pháp và những tin tức bí mật.
Mà bản thân ông ta lúc đó đang truyền lại Thôn Thiên thuật cho Tân Trạm.
Kí ức bị phong ấn, như nước lũ trào dâng phá vỡ chướng ngại vật, trở lại trong đầu ông ta.
“Cậu ấy chính là người đó, mấy chục năm nay, chính là kẻ xâm nhập đặc biệt đó.”
Lão ngây ra như phỗng, thì thào tự nói.
Tin này như lốc xoáy vậy đã cuốn đi tất cả ý thức của Lão Hắc.
Có thể nói, những tù nhân này đã bị giam giữ nhiều năm trời, kẻ ra người vào vô số nhưng chỉ có Tân Trạm mới để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bọn họ.
Không những anh có tu vi kinh người, mà còn có sự hiểu biết sâu sắc về các lĩnh vực như trận pháp, luyện đan,…
Lúc đó tất cả phạm nhân đều phải công nhận, tương lai Tân Trạm sẽ vực dậy Thế giới ẩn, trở thành một hào kiệt.
Nhưng không ai có thể ngờ rằng, anh lại về đây nhanh như vậy.
Ai cũng không biết, sự việc phát sinh biến số, bạn của anh lại bị nhốt ở đây, anh còn để lại thần thức cho Lão Hắc.
“Những hình ảnh đó đâu?”
Lão Hắc đã nhớ ra tất cả, tất nhiên nhớ cả lời cầu khẩn anh của mình ban đầu.
Ông ta đưa Thôn Thiên thuật cho anh, cầu xin anh về quê mình chăm sóc vợ và con mình.
Ông ta nhìn thấy trong luồng thần thức đó, một điểm sáng mang tên Lão Hắc, ông ta run rẩy mở ra.
Hình ảnh về nơi thân thuộc lập tức hiện ra, khiến mắt ông ta nhòe lệ. Anh đã giữ lời hứa, về quê nhà ông ta, không những gặp được vợ mình, còn khiến yêu hoàng đưa con mình về cung nuôi dưỡng.
Nhìn thấy đứa con còn chưa chào đời mà bản thân bị bắt, đã trở thành một thanh niên đầu đội trời chân đạp đất, sống mũi ông ta cay cay, không kìm nổi nước mắt.
“Lão Hắc, già đầu rồi mà còn khóc cái gì?”
Thấy Lão Hắc như vậy, khiến phạm nhân trong khu này ngây cả ra.
Ban đầu lúc ông ta cự tuyệt không giao Thôn Thiên thuật đã chịu đủ loại hình tra tấn thảm khốc mà không kêu ca gì, cứng rắn đủ đường.
Sao chỉ mới xem ấn kí do Tân trạm để lại lại khóc thê thảm như vậy, tên Tân Trạm này đã dọa ông ta kiểu gì vậy?
“Ông không thấy mất mặt hả Lão Hắc, ngần ấy tuổi đầu, còn bị dọa đến mức khóc lóc sụt sùi” Yêu thú Đầu Bò nhếch mép cười nhạo nói.
“Lỗ mũi bò, ông giả vờ cái gì, có giỏi thì đừng khóc nữa”
Lão Hắc xem hết một lượt những hình ảnh quê nhà rồi lại xem thêm ba lần nữa mới thấy thỏa mãn khôi phục trạng thái bình thường.
Nghe thấy tiếng cười nhạo, ông ta khế hừ một tiếng.
Búng tay nhẹ một cái, Lão Hắc bắn một luồng thần thức vào đầu của Đầu Bò.
“Hừ, để tôi chống mắt lên xem anh bị dọa như thế nào”
Yêu thú Đầu Bò vốn đang cười khoái trí, cho đến khi thấy những hình ảnh hiện lên trong đầu mình.
Yêu thú Đầu Bò cũng khóc rồi.
“Cái thăng nhãi Cốt Lâm này, lại trở thành đệ tử của cậu ta, thực lực còn mạnh hơn cả mình”
Đến cả Cốt Lâm cũng không hề biết, Tân Trạm sớm đã phát hiện tung tích người cha bị mất tích của cậu ta, nhưng chuyện này, Tân Trạm chưa từng kể cho cậu ta nghe.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vật Những phạm nhân khác càng cảm thấy kì lạ hơn, rốt cuộc Tân Trạm đã để lại thứ gì mà khiến bọn họ đều khóc như vậy.
“Đây là của ông, đây là của ông”
Lão Hắc cũng không nhiều lời, gửi thần thức cho các phạm nhân khác.
Nơi giam giữ bọn họ là hai tầng giam được canh giữ nghiêm ngặt nhất, bốn phía được bao quanh bởi tầng tầng trận pháp, phòng vệ chặt chẽ.
“Tân Trạm chính là kẻ xâm nhập đó”
Có phạm nhân khi xem xong thần thức đã tốt bụng giải thích, khiến những người còn lại phải trợn mắt há mồm. Đến cả Diệp Thành và Lạc Việt Ban sau khi nghe Lão Hắc giải thích xong cũng ngây người ra.
Cái tên Tân Trạm này, lén lút chạy ra sau núi, còn chạy đến đây giả vờ là người bị hại.
“Tên nhãi này cũng tuân thủ lời hứa đấy, chẳng bao lâu đã hoàn thành nhiều ước nguyện như vậy” Có người xúc động nói.
“Tôi cũng muốn ra ngoài, không biết cha mẹ rồi vợ tôi bây giờ như thế nào rồi”
“Sau này đối xử với hai người anh em này tốt vào, có gì thì giúp đỡ, chúng tôi phải biết báo đáp ân tình người ta”
“Yên tâm”
*Ầy, thật sự muốn thoát ra ngoài, tôi cũng chẳng gặp được người nhà, họ đều chết cả rồi, tôi chỉ muốn được giết chóc một trận thật thoải mái, dẫu cho lúc chết xuống địa ngục phải chịu tra tấn nhiều hơn bọn họ”
Nếu Tân Trạm ở đây, nhất định cảm thấy vui sướng muôn phần vì đây cũng là một trong những mục đích của anh khi truyền tin cho Lão Hắc.
“Tân Trạm, trước khi đi, tôi sẽ tặng miễn phí cho cậu một thông tin”
Bên ngoài nhà lao sau núi, Triệu Tấn Dục đột nhiên mở lời.
Tân Trạm khựng lại, nhìn ông ta.
“Hai người anh em của cậu, sẽ không sống được bao lâu nữa đâu, nhà lao của Vấn Đạo Tông số lượng có hạn, nhiều nhất hai tháng, hai người họ sẽ bị xử lí” Triệu Tấn Dục nhìn chằm chằm Tân Trạm, cười âm hiểm.
“Nếu như cậu không muốn lượm xác của hai người đó thì tôi có thể tặng cậu một biện pháp”
“Không cần đâu”
Đồng tử của anh co lại, siết chặt nắm đấm, mặc kệ biểu cảm cứng ngắc trên mặt Triệu Tấn Dục, cứ thế rời đi.
“Đi, chúng tôi đến chỗ ở của Trưởng lão Tuân” Thoát khỏi phía sau núi của Vấn Đạo Tông, Tân Trạm nói.
Triệu Tấn Dục muốn nói gì, anh đã tỏ tường.
Trưởng lão Tuân giao mình cho Triệu Tấn Dục, rốt cuộc rồi cũng trở về tay của Tuân Trì.
Vấn Đạo Tông bây giờ, tuy Tuân Trì bị tước mất chức vị trưởng lão trên danh nghĩa, nhưng ông ta vẫn năm thực quyền trong tay, mọi người vẫn gọi ông ta là trưởng lão.
Mọi việc trong Vấn Đạo Tông, đều dưới quyền quản lí của ông ta.
“Được”
Bồ Tùng Nhân ngẩn ra, tuy không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu.
Anh ta biết ở phương diện này Tân Trạm sâu sắc hơn mình, cho nên anh ta không hỏi gì hết mà trưc tiếp dẫn Tân Trạm đến phủ đệ xa hoa của Vấn Đạo Tông.
“Tân Trạm, tôi biết cậu là người thông minh. Cho dù tôi không nói, Triệu Tấn Dục không kể thì cậu cũng sẽ đến gặp tôi”
Trong phủ, khi Trưởng lão Tuân thấy anh, trong mắt hiện lên vẻ khen ngợi.
“Trưởng lão Tuân nếu đã không giết Diệp Thành và Lạc Việt Ban, còn cho phép tôi đến gặp mặt hai người họ, chắc chắn có việc muốn nói” Tân Trạm thản nhiên nói.
“Vậy cậu đoán xem, tôi đang muốn nói gì với cậu” Trưởng lão Tuân nở nụ cười nghiền ngẫm nói”
“Ông muốn tôi gia nhập Vấn Đạo Tông” Tân Trạm nói thẳng.