Chương 1043: Ba chiêu đoạt mạng
“Khi cô quay về, hãy liên lạc với nhà họ Vân , Khiếu Tiên Tông và nhà họ Cố, bọn họ sẽ dưới quyền chỉ huy của cô,tại Minh hội của yêu tộc lần này, tôi đảm bảo cô sẽ không phải chịu bất cứ tổn thất nào, vả lại có thể kiếm được một món hời” Lời nói của anh mang vẻ chắc chắn.
“Tân Trạm anh đừng nói giỡn, Minh hội lần này liên quan nhiều phía, há lại để cho tôi và anh…”
Mới nói được một nửa, cô đã để ý thấy nụ cười tràn đầy tự tin của Tân Trạm, đôi mắt huyền lộ ra bên ngoài mạng che mặt của Chúc Dao xẹt qua một tia sáng kì dị, cô có chút không dám tin cộng với kinh ngạc.
“Chẳng lẽ anh và Yêu Hoàng bắt tay tay cùng điều khiển kết quả quyết đấu hả?”
Cô rất thông minh, chẳng mấy chốc đã nghĩ đến trường hợp này, giọng nói có chút kinh ngạc.
Anh mới đến bên cạnh Yêu Hoàng không lâu mà đã được ông ta tín nhiệm rồi sao?
“Đừng hỏi, có hỏi nữa thì tôi cũng không trả lời được, tóm lại cứ nghe tôi là được “Anh nở một nụ cười bí ẩn.
“Được, đến lúc đó dựa vào anh cả”
Đôi mắt huyền chớp chớp, không hỏi gì thêm.
Nhưng cô càng cảm thấy tò mò về anh hơn, người đàn ông trước mặt mình, như thể mỗi lần xuất hiện đều cho mình một bất ngờ ngoài sức tưởng tượng.
“Nhưng tôi có một vấn đề muốn hỏi, vì sao gân đây anh cứ trốn…”
Chúc Dao hơi cúi đầu, sau đó còn chưa nói xong thì đã ngẩn ra, bởi vì Tân Trạm đã biến đi đâu mất rồi.
“May mà vọt lẹ, không thì chắc ngại lắm”
Bên ngoài khách sạn, anh thở dài.
Kể từ lần đó, hễ mình nhìn thấy Chúc Dao thì lại thấy hồi hộp, thà đánh một trận sống mái với Trương Quốc Tuấn còn hơn.
“Chắc Chúc Dao đã nhận ra rồi, nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng phải giải quyết, đến lúc đó cứ thành thật với Uyển Nhi vậy”
Bên ngoài hoàng thành, nơi thung lũng yên tĩnh.
Bầu không khí hôm nay cứ khang khác, Thạch Chấn, Lam Yên và mọi người đều tỏ ra nghiêm chỉnh, mặc quân phục đồng bộ như đang chờ đợi điều gì.
“Mọi người, Yêu Hoàng lệnh cho tôi làm quen với mọi người trong vòng một tháng, và kết quả chính là ngày hôm nay, đừng căng thẳng, c‹ ng hết sức”Tân Trạm nhìn mọi người một lượt rồi từ tốn nói.
“Anh Trạm yên tâm đi, chúng tôi sẽ không làm yêu tộc và anh mất mặt đâu”Cốt Lâm nhếch miệng cười nói.
“Lần trước Vấn Đạo Tông đã đánh gãy một cánh tay người của yêu tộc, đến giờ người đó vẫn chưa hồi phục, lần này chúng tôi phải báo thù” Ánh mắt Thạch Chấn rét lạnh, máu chiến sục sôi.
Anh hài lòng gật gật đầu, sau đó lấy ra một tấm mặt nạ da người đeo vào.
“Nhớ kĩ lát nữa gọi tôi là anh, đừng gọi sai đấy”
Tân Trạm nhắc nhở, quay người là biến thành Thạch Điệt.
Lam Yên và mọi người cười khổ, chuyện Tân Tân Trạm là Thạch Điệt gần đây họ mới biết.
Chẳng qua có anh làm người hạ màn thì khả năng chiến thắng lớn hơn nhiều. Đoàn người xuất phát, chẳng mấy chốc đã ra khỏi thung lũng.
Lúc này sân đấu của Yêu Hoàng trong hoàng thành, người chặt như nêm, ngồi chật kín ba vòng trong lẫn ba vòng ngoài, vị trí trong thính phòng bị hét giá lên tận trời.
Lôi đài của Minh hội yêu tộc, được bố trí ở sân đấu Yêu Hoàng, Tuyệt Nhật Yêu Hoàng muốn dựa vào việc này để khích lệ ý chí chiến đấu của nhóm Thạch Chấn, đứng trước tượng Yêu Hoàng, phát huy sức mạnh lớn nhất của mình.
Minh hội của hai tộc, yêu tộc đã thua liên tiếp bốn lần, tổng cộng tám mươi năm.
Tám mươi năm này, yêu tộc từ thịnh thành suy, đã đến bờ vực của nguy cơ Thiếu hụt nhân tài, số lượng lớn nguồn tài nguyên đã bị ‘Vấn Đạo Tông và nhà họ Đổng tranh đoạt hết, khiến cho việc bồi dưỡng thế hệ mới trở nên khó khăn chồng chất.
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng cũng phải chịu áp lực khủng khiếp.
“Hy vọng lần này, Tân Trạm có thể cho tôi một kết quả khác” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng ngồi ghế trên đài cao, đôi mắt lộ rõ vẻ suy nghĩ.
Nếu lại thua tiếp thì yêu tộc sẽ bại liên tiếp trăm năm, tương lai sợ sẽ không còn khả năng đổi đời nữa.
“Hừ, Yêu Hoàng cho rằng lập đài tỉ võ tại đây thì sẽ chiến thắng chắc, thật ngây thơ” Ngồi vào hàng ghế dành cho khách quý, gia chủ của nhà họ Chương và nhà họ Đổng tỏ ra trào phúng, ai nấy cũng tỏ ra tự tin muôn phần.
Thắng liên tiếp tám mươi năm khiến bọn họ rất chắc chắn, lần này yêu tộc cũng không thể thẳng.
Đám người Đổng Thiên Thành và Giang Ánh Tuyết bay lên rìa lôi đài, tỏa ra luồng khí tức cường đại khiến người của yêu tộc xung quanh khiếp sợ.
“Tu sĩ con người rất mạnh, nghe nói bọn họ vẫn chưa tới hai mươi tuổi, haizz, tuy yêu tộc tuổi thọ dài nhưng thiên tài mấy chục tuổi cũng không phải đối thủ của họ”
“Vấn Đạo Tông biết không thể đánh lại, nên xem xem lần này có thể vớt vát được gì đó từ nhà họ Chúc và nhà họ Vân hay không?”
Các tu sĩ yêu tộc khác tuy rắng đến đây xem thi đấu để cổ vũ nhưng không hề nghĩ yêu tộc có khả năng chiến thắng, dẫu sao quá khứ đã có mấy lần thất bại thảm hại rồi.
“Lần này giả mạo Thạch Điệt, đánh Trương Quốc Tuấn không thể lên đài, có lẽ sẽ có cơ hội xoay chuyển”
“Người anh em đừng quên, quyết đấu lôi đài có thể đánh luân lưu, nhiều nhất có thể đấu ba trận, có thể phát huy tốt nhất”
“Nhóm Thạch Chấn đến rồi”
Có người hô lên một tiếng khiến đám đông quay đầu nhìn, nhóm Thạch Chấn và Lam Yên từ trên trời bay xuống, đáp xuống một bên lôi đài.
Bọn họ cũng tỏa ra khí tức mạnh mẽ, đầy sức đàn áp, tạo nên thế cục đối trọng giữa hai bên, không phân cao thấp.
Đám đông phía dưới mắt sáng lên, nhóm thiên tài này của yêu tộc có vẻ khác biệt so với những lần trước.
Khi trọng tài bước lên đài phổ biến xong quy tắc, thì trận chiến được bao người trông đợi chính thức bắt đầu.
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng hơi nghiêng người về phía trước, trận chiến này sẽ quyết định số phận của yêu tộc.
“Khà khà, theo luật, đội khách sẽ ra trước cho nên nhà họ Đổng của tôi sẽ xuất chiến trước đây” Đổng Thiên Thành cười một tiếng, đột nhiên bước lên lôi đài. Mọi người có chút kinh ngạc, Thánh tử của nhà họ Đổng sẽ đánh trận đầu tiên.
Thạch Chấn khẽ nhíu anh, muốn lên đài nhưng bị Tân Trạm ấn vai xuống.
“Cứ bình tĩnh không phải vội, đừng quên phải đánh bại ba người mới bị rời sân”
Thạch Chấn gật đầu, ngồi lại vị trí.
Tiếp đó Tân Trạm truyền âm thông báo cho một thiên tài khác của yêu tộc.
Hai bên lên sàn, lập tức giao đấu.
Điều khiến quan chúng ngạc nhiên chính là, thanh niên đại diện cho yêu tộc tuy không nổi tiếng nhưng ra tay dứt khoát, động tác nhuần nhuyễn, có thể đánh ngang tay với Đổng Thiên Thành.
Nhưng cuối cùng vì tu vi chênh lệch rõ rệt khiến cho khí tức ngày một hao hụt, thất bại trong tiếc nuối.
Mà Tân Trạm lại xuất thêm một cậu thanh niên của yêu tộc lên, cũng đánh một hồi lâu rồi lại nhận kết quả thất bại.
“Thạch Chấn, anh lên đi”
Thấy Thạch Chấn sắp mất hết kiên nhẫn, Tân Trạm mới nói.
“Nhớ kĩ, làm theo lời của tôi”
Anh ta gật đầu, ghi nhớ lời truyền âm của Tân Trạm, sau đó bay vụt lên lôi đài.
“Thạch Chấn, đợi cậu đã lâu, nghe nói cậu là thiên tài số một của yêu tộc, tôi thấy rất hứng thú” Đổng Thiên Thành nhìn Thạch Chấn, nở nụ cười suy ngẫm nói: “Nếu như tôi đánh cậu tàn phế trước mặt quan chúng yêu tộc thì họ sẽ có phản ứng gì nhỉ?”
“Vậy anh cứ thử xem“Thạch Chấn cười nhạt, không buồn đấu võ mồm với anh ta.
Sau một tiếng hô bắt đầu, trận đấu bắt đầu.
Chớp mắt, ánh mắt của Thạch Chấn trở nên sắc lẹm, tay cầm ngọn thương dài, bay vút lên.
Tân Trạm yêu cầu anh ta, phải giết người trong nháy mắt.
“Anh Trạm nói trong vòng ba chiêu, tôi có thể đánh bại Đổng Thiên Thành, tôi sẽ không phụ sự kì vọng của anh ấy”
Mắt Thạch Chấn xẹt qua một tia sáng, ngọn thương xẹt qua không khí vẽ ra cả ngàn tia sáng chói lòa.