Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1027



Chương 1027: Tôi nói sẽ dạy anh lúc nào?

Cốt Lâm vẫn nhớ rõ, lúc cậu ta vừa tới sơn cốc, tính cách có chút thẳng thừng, kết quả bị Thạch Chấn đánh cho một trận, còn bị treo lên cây phạt một đêm.

Đó cũng là đoạn kí ức tủi nhục nhất của cậu ta, là lí do khiến trước đây cậu ta có chút sợ Thạch Chấn.

“Trước khác nay khác, Thạch Chấn, trong tay của Tần Trạm tôi đã tiến bộ rồi, tôi sẽ cho anh thấy thành quả của tôi”

Cốt Lâm âm thầm nói trong lòng, cậu ta ngồi xếp bãng điều tức, hồi phục lại thể lực.

Sau đó cậu ta đứng dậy, bước tới trước mặt Thạch Chấn, đôi mắt lộ ra chiến ý nồng đậm Đám người Lam Yên cũng đứng xung quanh xem, lộ ra sự hiếu kì.

Lần huấn luyện đặc biệt này của Tân Trạm cũng khiến bọn họ cảm nhận được một sự tiến bộ nào đó, nhưng đối địch thật sự thì đây vân là lân đầu tiên.

Mà trận chiến thứ nhất lại là với Thạch Chấn vẫn luôn giữ danh hiệu đệ nhất thiên tài, đối phó với Cốt Lâm đứng ở cuối bảng, kết quả thật sự sẽ có kì tích xảy ra sao?

Tân Trạm đứng ở một bên, hai tay ôm lấy ngực, trông rất nhẹ nhàng khoan khoái.

“Hừ, đợi tôi hoàn toàn đánh bại Cốt Lâm rồi, xem cậu còn bình tĩnh thế nào nữa.”

Trong lòng Thạch Chấn bực bội, Tân Trạm lại để Cốt Lâm đánh với mình, quả thật là không coi anh ta ra gì mà.

“Ba chiêu, lần này tôi ra ba chiêu là có thể đánh bại cậu, để cậu biết khoảng cách giữa tôi và cậu, không phải chỉ một tên Tân Trạm là có thể mài phẳng được”

Thạch Chấn hét lên một tiếng, trường thương xuất hiện trong tay, vô cùng tự tin nhìn Cốt Lâm.

Sắc mặt Cốt Lâm ngưng trệ, móc ra một thanh trường kiếm, cũng triển khai tư thế.

Sau đó thân hình hai người đột nhiên động một cái, cả hai đều lao thắng về giữa sân.

Ánh thương lấp lánh, ánh kiếm lạnh lùng Trong một cái nháy mắt, vũ khí hai người đã chạm nhau mấy chục lần.

Keng!

Thân thể Cốt Lâm đột nhiên lùi về sau, bị sức lực to lớn của Thạch Chấn đẩy ra, ngã thẳng về phía sau.

“Cậu thua rồi Thạch Chấn hừ nhẹ một tiếng, thân hình lại xuất hiện lần nữa, trường thương ném xuống phía dưới.

Nếu đổi lại là ngày trước, Cốt Lâm quả thực đã t ại, nhưng lúc này cậu ta lại cản chặt răng, thân thể đang ở giữa không trung đột nhiên vặn người, tránh được một thương này.

Mặt đất bị rung động tạo ra một cái hố sâu hoắm, Cốt Lâm lăn cuồn cuộn, ngã sang một bên.

“Bình tĩnh một chút, coi hắn như một đối thủ bình thường, không cần mang theo cảm xúc gì.

Tân Trạm đột nhiên quát khẽ, Cốt Lâm lặng người, sau đó mới bừng tỉnh gật đầu.

“Ha ha, cậu ta sợ tôi như hổ, một ánh mắt của tôi cũng có thể khiến cậu ta chùn tay rồi.”

Thạch Chấn khinh thường cười lạnh, lại xông ên lần nữa.

Dù sao Thạch Chấn cũng là đệ nhất thiên tài ngày trước, bất luận là công pháp tu vi hay là kinh nghiệm đều chiếm thế thượng phong, Cốt Lâm liên tục bị áp đánh, gần như không có sức lực đánh trả.

Tất cả đều trông như đang bị Thạch Chấn nghiền nát, nhưng Thạch Chấn lại ngày càng kinh hãi.

Thực lực của Cốt Lâm hắn biết rất rõ, nếu như ngày trước, đến lúc này Cốt Lâm hẳn đã bị anh ta đánh bại, nhưng bây giờ Cốt Lâm vẫn kiên trì, hơn nữa có chút cứng cỏi.

Lúc trước Thạch Chấn xuất khẩu cuồng ngôn ba chiêu đã sớm tan vỡ rồi, điều này khiến mặt anh ta sa sầm lại, càng ngày càng không kiên nhãn.

Đang tìm kiếm cơ hội, kiếm quang của Cốt Lâm chợt lộ ra chút sơ hở, mắt Thạch Chấn đột nhiên sáng lên.

Bất luận có phải là ba chiêu hay không, chỉ cần anh ta đánh bại Cốt Lâm là thăng rồi.

“Kết thúc rồi” Thạch Chấn hét lên một tiếng trường thương đột phá tỏa ra ánh sáng ngút trời, thân hình cậu ta như ảo ảnh ánh sáng, đột nhiên lao lên, trường thương nhắm chuẩn vào lồng ngực Cốt Lâm.

Sắc mặt Cốt Lâm khó coi, lấy kiếm ra đỡ.

Nhưng Thạch Chấn tỏa ra linh khí ngất trời, giống như cơn sóng quay cuồng, một kiếm này va vào mũi thương đột nhiên ra

Sau đó một thương của Thạch Chấn rơi trên lồng ngực của Cốt Lâm.

“Cậu thua rồi” Thạch Chấn hét lớn.

Nhưng ngay sau đó.

Keng!

Cốt Lâm đánh ra một quyền, không hề sợ hãi đánh trúng lên trường thương, khí tức sắc bén quét qua một lượt, Cốt Lâm lập tức kêu thảm một tiếng, cánh tay cậu ta vang lên tiếng gẫy giòn, máu tươi điên cuồng chảy ra, nhưng trường thương cũng bị cậu ta đánh văng ra ngoài Xet qua theo lồng ngực Cốt Lâm, đâm thẳng lên bả vai cậu ta.

Mà ánh mắt Cốt Lâm đem theo sát ý, cậu ta không màng đến vết thương trên vai, tay còn lại đột nhiên bắt lấy trường kiếm, nhún người xông lên, lưỡi kiếm sắc bén cắt ngang qua cổ Thạch Chấn.

“Là anh thua rồi” Cả người Cốt Lâm đẫm ăn máu, cậu ta mở miệng, lộ ra hàm răng trắng ện trưởng vô cùng kinh hãi.

Cốt Lâm dù mang trọng thương, tay phải bị phế, tay trái cũng bị đâm một lỗ to, nhưng rốt cuộc cậu †a vẫn chém lên được cổ Thạch Chấn.

Nếu không phải Cốt Lâm thu chiêu lại, Thạch Chấn đã sớm đầu lìa khỏi cổ.

Cốt Lâm đứng cuối bảng, dưới sự chỉ đạo của Tân Trạm, trong thời gian mười mấy ngày lại thắng được đệ nhất thiên tài trước đây.

“Sự tiến bộ của chúng ta lớn đến vậy sao?”

Thái Tỉnh nhìn hai tay mình, có chút không dám tin.

Tân Trạm lại khẽ cười, cái thắng nhóc Cốt Lâm này anh đã sớm nhìn ra, mặc dù không đủ thực lực nhưng đủ ác với chính mình, ý chí chiến đấu cũng cứng như thép, điểm này còn mạnh hơn những thiên tài có thực lực lớn hơn cậu ta “Tôi, thua rồi” Thân hình Thạch Chấn đung đưa, khó mà tin nổi nhìn Cốt Lâm.

Một tên nhóc mà anh ta chưa từng bỏ vào trong mắt, lại có thể đánh thẳng anh ta, mà giữa đó chỉ mới qua được nửa tháng Mà điều duy nhất Cốt Lâm đổi, chính là đổi sư phụ thành Tần Trạm.

Thu lại trường kiếm, Cốt Lâm đau đến nhe răng nhếch mép, nhưng lại cười cười nhìn Tân Trạm.

“Sư phụ Tân, tôi thăng rồi, điều kiện anh đáp ứng tôi sẽ không thay đổi chứ?”

“Yên tâm đi, có điều tên nhóc nhà cậu, quả thực trông thật mất mặt.”

Tân Trạm hừ một tiếng, vứt ra một lọ đan dược cho Gốt Lâm, sau đó lớn giọng quát: “Một thương vừa rồi sao lại dùng nằm đấm ngăn cản, không phải tôi đã từng dạy cho các cậu sự quan trọng của bộ pháp sao? Gòn có bả vai cậu chăn lại trường thương, nếu đối thủ mạnh hơn chút nữa, nửa thân của cậu đã vỡ vụn rồi, còn đánh cái rằm”

“Tại sao không quyết đoán hơn nữa, khoảnh khắc trường thương xuyên qua nên cắt đứt cái đầu hẳn xuống”

Lúc này đám người Lam Yên và cả Cốt Lâm đều có chút mơ màng.

Vốn tưởng mình đánh thắng Thạch Chấn, Tân Trạm ít nhiều cũng sẽ cổ vũ cậu ta một phen, ai dè lại bị anh mắng cho tối tăm mặt mũi.

Có điều nghĩ kĩ lại, Tân Trạm nói rất có đạo.

“Sư phụ Tần, nếu lúc đó tôi ra tay, va chạm với trường thương của đối phương, có khi nào sẽ chết nhanh hơn không?” Cốt Lâm đáp.

“Ừ, cậu cũng coi như có chút hiểu biết, nhưng cậu đã từng nghĩ ngay lúc trường thương xông đến ấy, tự chém tay mình, như vậy khiến một chiêu của đối phương trở nên vô hiệu, hơn nữa còn có thể sự vào sức tự chém đánh bay hắn” Tân Trạm gật gật đầu, lại mở miệng chỉ đạo.

Kinh nghiệm chiến đấu của Tân Trạm đương nhiên hơn đám tiểu bối Yêu Tộc này rất nhiều, một câu nói khiến mắt Cốt Lâm phát sáng, không ngừng gật đầu.

Nhìn Tân Trạm cùng Cốt Lâm, ngay sau khi đánh thẳng lại bắt đầu giao lưu khiến mọi người có chút cạn lời Hai gò má Nhạc trưởng lão nóng lên, giống như bị kết quả này hung hăng đánh cho một cái bạt tai, trong lòng ông ta vô cùng nhục.

nhã, lặng lẽ rời đi.

“Đủ rồi!”

Mà da toàn thân Thạch Chấn lại đỏ bừng, tức đến không ngừng run rẩy, anh ta cảm nhận được Tân Trạm không tuyên bố kết quả, mà cứ lờ anh ta sang một bên, hoàn toàn là làm nhục anh ta “Tân Trạm, trận chiến này tôi thua rồi, từ nay về sau, Thạch Chấn tôi không bất mãn nửa câu với anh” Thạch Chấn nhìn chằm chằm Tân Trạm nói: “Anh muốn dạy dỗ tôi thế nào tôi cũng đều chấp nhận.”

“Nực cười, có phải anh tự cảm thấy bản thân quá tốt bụng rồi không, tôi đồng ý dạy anh lúc nào?”

Tân Trạm lại có chút bình tĩnh nhìn Thạch Chấn, mặt anh hiện rõ sự châm biếm, một lời nói ra nhất thời làm Thạch Chấn sững sờ tại chỗ.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv